Bạch Mặc vươn bàn tay đang quấn băng trắng, định vuốt tóc của Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản nhả tay anh ra, bĩu môi nói: “Tay của anh xấu chết đi được, đừng động vào tôi!”
Bạch Mặc cũng nhìn tay mình, bàn tay anh dừng lại ở giữa không trung, cười sủng nịnh: “Đúng là xấu thật, anh không động vào em nữa là được!”
Anh buông cô ra, ngồi dậy, người anh tạo thành một cái bóng dưới ánh đèn, trông thật cô đơn.
Sự im lặng của anh khiến Kim Đản Đản có chút không thể chịu đựng được, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi chột dạ.
Cô cầm cánh tay đang băng bó của anh qua, trên băng gạc màu trắng dính vài đốm đỏ của máu. Mắt cô hơi đỏ lên, lẩm bẩm: “Băng bó xấu chết đi được, tôi giúp anh sửa lại!”
Bạch Mặc không trả lời, để mặc cô băng bó giúp.
Trong đầu anh tưởng tượng ra một hình ảnh tình cảm ấm áp.
Trên thực tế là…
Vẻ mặt Kim Đản Đản đầy đau khổ, tay cầm tăm bông và cồn, cố gắng không nhìn đi chỗ khác: “Trông đau quá, để tôi khử trùng cho anh trước.”
Cô cầm bông gòn thấm cồn chấm hồi lâu. Bạch Mặc đau đớn kêu lên, thấy một miếng thịt nơi vết thương bị cô chọc rơi ra, mắt anh rưng rưng.
Kim Đản Đản liếc nhìn một cái: “Ôi… chảy máu rồi, để tôi khử trùng lại cho anh.”
Cô lại lấy một cây tăm bông thấm cồn khác, quay đi lau vết thương cho Bạch Mặc, bên trong có một mảnh gương vỡ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342694/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.