Bạch Mặc bị đánh thì ngơ ra, tay bóp bóp, trong đầu nghĩ thầm đây là cái gì, mềm mềm, xúc cảm rất tốt.
Kim Đản Đản liếc nhìn móng vuốt đang đặt trên ngực mình. Cô tức giận đá Bạch Mặc xuống đất, tiện tay cầm cây gậy bóng chày lên định đánh anh.
Bạch Mặc bị ngã xuống đất cũng không quan tâm đến nỗi đau trên người, thấy cô nhóc ngốc nghếch giống như phát điên cầm gậy bóng chày chuẩn bị đánh anh, anh lập tức đứng dậy bỏ chạy.
Bạch Mặc vội vàng xin lỗi: “Anh thực sự không cố ý sờ ngực em, chúng ta hôn tiếp được không? Anh nghe nói hôn môi có thể giúp tăng dung tích phổi, giảm bớt nguy cơ ung thư, còn có thể kéo dài tuổi thọ!”
Kim Đản Đản gằn từng chữ một: “Anh còn nói nữa, ngày mai tôi sẽ dọn xác cho anh!”
Bạch Mặc nào dám mở miệng nữa, giờ anh chạy còn không kịp nữa là, tránh né không kịp là sẽ bị đánh kêu oai oái ngay.
Tiếng động bên này quá lớn, ông bà Lâm đi đến trước cửa phòng Kim Đản Đản, tiếng gõ cửa vang lên. Bà Lâm ghé tai vào cửa nghe ngóng, lo lắng hỏi: “Tâm Tâm, trong phòng con có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói của bà Lâm, căn phòng lập tức trở nên yên lặng.
Bạch Mặc che đầu, gậy bóng chày của Kim Đản Đản dừng lại ở cách đầu anh mười centimet.
Cô cất gậy bóng chày đi, liếc Bạch Mặc một cái. Bạch Mặc sợ tới mức lưng toát mồ hôi lạnh, nói nhỏ: “Đừng nói!”
Kim Đản Đản nở một nụ cười xấu xa với anh, gân cổ nói: “Mẹ, Bạch…”
Bạch Mặc lập tức vươn tay che miệng cô lại, không cho cô nói tiếp nữa.
Kim Đản Đản giẫm mạnh vào chân Bạch Mặc, anh đau đớn buông tay ra. Kim Đản Đản nói tiếp: “Ban ngày con làm việc hơi mệt, vừa gặp ác mộng. Mẹ, giờ con không sao rồi!”
Lúc này tảng đá trong lòng bà Lâm mới được dỡ xuống, bà ấy nói với Kim Đản Đản: “Tâm Tâm, con mau nhân lúc tên nhóc hay gây chuyện Tiểu Mặc đó không ở đây mà chiếm lấy trái tim Tiểu Kiệt đi!”
Bạch Mặc nghe vậy, trong ngực như có chút lửa giận bùng lên. Sao dì có thể bất công như vậy chứ?
Anh lập tức cãi lại: “Dì Lâm, con thích Lâm Tâm Tâm trước. Dì và chú Lâm đều nhìn con lớn lên, giao cô ấy cho con sẽ yên tâm hơn là một người ngoài!”
Bà Lâm tức giận ngửa ra sau, suýt nữa thì ngất xỉu. Ông Lâm vội đỡ bà ấy, vỗ lưng giúp bà ấy hít thở dễ dàng hơn.
Bà Lâm tiện tay cầm cán chổi lên: “Lâm Phong, anh buông em ra, em phải vào đánh chết tên nhóc đó. Nửa đêm canh ba rồi mà còn dám đến hại con gái của chúng ta!”
Kim Đản Đản cũng vô cùng tức giận: “Bạch Mặc, có phải anh bị ngốc rồi không?”
Cô cầm gậy bóng chày vung về phía Bạch Mặc. Bạch Mặc giơ tay lên che mặt, tránh việc bị đánh đến nỗi không dám gặp người khác.
Lúc này, cửa phòng bị bà Lâm mở ra từ phía ngoài. Bà ấy vung cây chổi trong tay về phía Bạch Mặc, vừa đánh vừa chửi: “Bạch Mặc, con nói xem tại sao con lại vào đây được, con đã làm gì con gái dì hả?”
Bạch Mặc dùng hai tay bảo vệ đầu, bị hai người đánh không còn sức lực chống cự, hét lớn: “Đừng đánh nữa!”
Bà Lâm và Kim Đản Đản dừng lại để xem anh còn muốn nói gì nữa.
Bạch Mặc nhìn Kim Đản Đản, nghiêm túc nói: “Anh sẽ cưới em!”
Sau đó, gậy bóng chày và chổi lại đồng thời đánh về phía anh.
Hai mươi phút sau.
Một chiếc xe cấp cứu màu trắng chạy ra khỏi nhà họ Lâm, Bạch Mặc bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Anh siết chặt nắm đấm, máu mũi chảy ra, trong mắt anh hiện lên ngọn lửa quyết tâm: “Cô nhóc ngốc nghếch, em chỉ có thể là của anh!”
Anh nhất định phải chiến thắng gia đình hung ác đó, cưới cô nhóc ngốc nghếch, sau đó dạy cô trở thành một con cừu nhỏ, ngoan ngoãn nghe theo chỉ đạo của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]