Bạch Mặc bị đánh thì ngơ ra, tay bóp bóp, trong đầu nghĩ thầm đây là cái gì, mềm mềm, xúc cảm rất tốt.
Kim Đản Đản liếc nhìn móng vuốt đang đặt trên ngực mình. Cô tức giận đá Bạch Mặc xuống đất, tiện tay cầm cây gậy bóng chày lên định đánh anh.
Bạch Mặc bị ngã xuống đất cũng không quan tâm đến nỗi đau trên người, thấy cô nhóc ngốc nghếch giống như phát điên cầm gậy bóng chày chuẩn bị đánh anh, anh lập tức đứng dậy bỏ chạy.
Bạch Mặc vội vàng xin lỗi: “Anh thực sự không cố ý sờ ngực em, chúng ta hôn tiếp được không? Anh nghe nói hôn môi có thể giúp tăng dung tích phổi, giảm bớt nguy cơ ung thư, còn có thể kéo dài tuổi thọ!”
Kim Đản Đản gằn từng chữ một: “Anh còn nói nữa, ngày mai tôi sẽ dọn xác cho anh!”
Bạch Mặc nào dám mở miệng nữa, giờ anh chạy còn không kịp nữa là, tránh né không kịp là sẽ bị đánh kêu oai oái ngay.
Tiếng động bên này quá lớn, ông bà Lâm đi đến trước cửa phòng Kim Đản Đản, tiếng gõ cửa vang lên. Bà Lâm ghé tai vào cửa nghe ngóng, lo lắng hỏi: “Tâm Tâm, trong phòng con có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói của bà Lâm, căn phòng lập tức trở nên yên lặng.
Bạch Mặc che đầu, gậy bóng chày của Kim Đản Đản dừng lại ở cách đầu anh mười centimet.
Cô cất gậy bóng chày đi, liếc Bạch Mặc một cái. Bạch Mặc sợ tới mức lưng toát mồ hôi lạnh, nói nhỏ: “Đừng nói!”
Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342695/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.