Cảm giác đau đớn trong tim khiến cô hít thở khó khăn, nước mắt vô thức rơi, nhưng không phải vì trách anh cưỡng hôn cô.
Bạch Mặc nhìn nước mắt của cô, dời khỏi môi cô, hôn lên nước mắt của cô, bá đạo tuyên bố: “Cô nhóc ngốc nghếch, em là người của Bạch Mặc này, không ai được phép động vào em hết!”
Kim Đản Đản giơ nắm đấm ra, đánh anh: “Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Bạch Mặc nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, cổ họng thắt lại, khàn giọng nói: “Dựa vào việc anh thích em, vì vậy em chỉ có thể là của anh!”
Kim Đản Đản: Mẹ nó, bà đây thích tiền, chẳng nhẽ tất cả tiền trên đời này đều của bà đây chắc?
Cô nhìn anh chằm chằm: “Nếu anh bị điên thì mời anh về cho, đừng làm phiền tôi đi ngủ?”
Bạch Mặc cười tà ác, khuôn mặt tuấn tú tiến tới gần: “Em đang mời gọi anh à?”
Kim Đản Đản tức giận đấm một cái vào mắt anh. Bạch Mặc đau đớn buông cô ra, lập tức che đôi mắt lại gào lên: “Em đang mưu sát chồng mình đó!”
“Phiền anh đến từ đâu thì quay về nơi đó!” Kim Đản Đản chỉ ra ngoài cửa sổ. Nửa đêm canh ba, cô thật sự không thể chào đón anh ghé thăm theo cách này được.
Trong mắt Bạch Mặc có chút mất mát, nhưng anh lại tỏ vẻ đau lòng: “Để gặp được em, anh đã vội vã đến đây ngay trong đêm. Lúc nãy trèo cửa sổ làm tay anh bị thương rồi, thế mà em lại vô tình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342693/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.