Bầu không khí khó khăn lắm mới tạo nên đã tan vỡ, đành phải chờ cơ hội lần sau vậy.
Anh ta lấy một bông hồng ra, đi về phía Kim Đản Đản, trên mặt nở nụ cười ấm áp: “Công chúa điện hạ đừng tức giận, tức giận sẽ không đẹp nữa.”
Kim Đản Đản cầm lấy bông hoa trong tay anh ta, đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó ngắt từng cánh hoa: “Bạch Mặc thối, tên khốn kiếp nhà anh, chỉ biết bắt nạt tôi. Anh không tốt bằng Hàn Kiệt, khốn kiếp!”
Hàn Kiệt lặng lẽ ở bên cạnh cô, đợi cô nguôi giận rồi đưa cô về nhà.
…
Bàn tay của Bạch Mặc bị mảnh kính vỡ sắc nhọn đâm thủng, máu chảy từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, từng bông hoa đỏ tươi nở trên nền tuyết trắng.
Anh nhìn mình trong gương, miệng nở một nụ cười khát máu: “Hàn Kiệt, anh thật là đê tiện. Nếu không phải cô nhóc ngốc nghếch mất trí nhớ thì còn lâu anh mới có tư cách tranh cô ấy với tôi.”
Anh thu dọn quần áo, băng bó qua loa vết thương rồi vội vã ra sân bay.
Một tiếng rưỡi trôi qua, Bạch Mặc đứng ở dưới lầu nhà Kim Đản Đản, gọi điện cho cô.
Kim Đản Đản vừa mới tắm xong, cô nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, ấn nút tắt âm, hoàn toàn không muốn để ý đến tên ấu trĩ này.
Bạch Mặc gọi liên tục ba cuộc điện thoại nhưng cô vẫn không trả lời.
Nụ cười trên mặt Bạch Mặc càng lúc càng trở nên rạng rỡ, nhưng cũng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, tràn đầy cảm giác khát máu, giống như con dã thú có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Lúc này đã hơn mười giờ, ông bà Lâm đã đi ngủ từ lâu, tuy anh rất tức giận nhưng cũng không thể quấy rầy hai người họ nghỉ ngơi được.
Anh thấy phòng trên tầng hai của cô nhóc ngốc nghếch vẫn sáng đèn, cửa sổ đang mở.
Bạch Mặc khẽ nheo mắt, bắt đầu leo lên.
“Soạt soạt…”
Kim Đản Đản nghe thấy âm thanh gì đó ngoài cửa sổ, cô cầm lấy cây chổi, đề phòng nhìn qua, thận trọng tiến lại gần.
Một vật thể lạ rơi vào phòng từ cửa sổ, dọa cô sợ đến nỗi vung chổi loạn xạ.
Bạch Mặc nắm lấy cán chổi của cô, đứng lên, sắc mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực: “Cô nhóc ngốc nghếch, là tôi!”
“A… Bạch Mặc, anh điên rồi à? Không phải anh đang tổ chức concert ở thành phố D sao? Nửa đêm canh ba anh không ngủ còn vào phòng tôi làm gì?” Kim Đản Đản như mèo bị giẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên mắng Bạch Mặc.
Bạch Mặc nở một nụ cười khát máu, giống như boss trong game bắt đầu trở nên xấu xa. Anh ta ôm lấy eo Kim Đản Đản, kéo cô vào lòng, giọng nói mang theo vẻ tà mị: “Cô nói xem một người đàn ông nửa đêm canh ba không ngủ mà đến tìm một người phụ nữ thì có thể làm gì?”
Trên người anh có hơi thở nam tính mãnh liệt, nhiệt độ cơ thể nóng rực, trong không trung tràn ngập mùi máu tanh. Anh giống như một kẻ điên, Kim Đản Đản giãy dụa: “Anh thả tôi ra!”
Bạch Mặc cười vô lại: “Không thả, không phục thì em cũng ôm anh đi!”
Kim Đản Đản thấy anh trở nên xấu xa như vậy thì vô cùng sợ hãi, há mồm cắn vào vai anh.
Bạch Mặc đau đớn rên rỉ một tiếng, tiếng kêu khá ồn, thế mà nghe lại khá hay, mặt Kim Đản Đản hơi đỏ lên.
Cô nhả vai anh ra, khóe miệng dính một vệt máu, tăng thêm vẻ quyến rũ cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]