Bạch Mặc bá đạo khoác cánh tay lên cổ Kim Đản Đản, kéo cô vào lồng ngực mình. Anh liếc nhìn Hàn Kiệt, khóe miệng khẽ nhếch: “Hàn tổng, anh đụng vào bé thanh mai của tôi, anh nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào?”
Trên mặt Hàn Kiệt vẫn cứ duy trì nụ cười lịch sự, lại có phần xa cách: “Đây là chuyện giữa tôi và Lâm Tâm Tâm, không liên quan gì đến Bạch Mặc anh!”
Bạch Mặc khẽ híp mắt lại nói: “Cô ấy là người của tôi. Bây giờ cô ấy đã tỉnh, Hàn tổng để lại tiền bồi thường rồi có thể đi!”
Hàn Kiệt lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Kim Đản Đản, trên mặt nở một nụ cười ấm áp tựa như ánh mặt trời: “Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh, mỗi ngày tôi đều sẽ đến đây thăm cô, nhớ ăn cơm đúng giờ!”
Anh giơ tay muốn giúp cô vuốt lại mái tóc đã bị Bạch Mặc làm cho rối tung, nhưng lại bị Bạch Mặc đưa tay ra cản lại.
Hàn Kiệt không hề cảm thấy xấu hổ thu tay lại, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp tựa gió xuân: “Lâm Tâm Tâm, ngày mai gặp!”
Kim Đản Đản nhìn anh ta rời đi. Hàn Kiệt lịch thiệp như vậy tốt hơn nhiều so với người trước mặt cứ hở chút lại động tay động chân, còn ức hiếp cô.
Cô chu cái miệng nhỏ: “Hàn Kiệt, anh không thể bỏ rơi tôi. Người trước mặt này trông hơi giống người xấu, tôi sợ!”
Bóng dáng Hàn Kiệt dừng lại, anh xoay người lại.
Lúc này Bạch Mặc mới phát hiện, bé thanh mai của anh có chút không đúng.
Hai tay anh nhéo lấy gương mặt của Kim Đản Đản, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô: “Cô bé ngốc, có phải em không nhớ anh hay không?”
“Vừa mới nghe người bên ngoài gọi anh là Bạch Mặc sao?” Kim Đản Đản chớp đôi mắt to tròn nhìn anh ta.
Bạch Mặc có chút căng thẳng: “Vậy những chuyện trước kia thì sao?”
“Tôi không nhớ được gì cả!” Kim Đản Đản khẽ nhíu mày, tỏ vẻ như mình cũng rất phiền não ~
Bạch Mặc có chút tức giận, như thể ác ma bá đạo nhìn cô: “Lâm Tâm Tâm, em cũng thật hay, thế mà lại quên anh. Xem ra trước kia anh đã đối xử với em quá tốt, sau này anh sẽ đối xử với em càng ‘tốt’ hơn!”
Hàn Kiệt có chút tức giận: “Bạch Mặc, mong anh không ức hiếp Lâm Tâm Tâm!”
Lâm Tâm Tâm phụ họa theo: “Chỉ là…Chỉ là…”
Bạch Mặc nhìn bọn họ đứng cùng một phe liền vô cùng tức giận. Lúc này anh ta cứ nghĩ sẽ hung hăng ức hiếp cô một chút, thế mà cô lại đứng cùng chiến tuyến với người ngoài.
Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra lần nữa, một đôi vợ chồng trung niên bước vào: “Tâm Tâm, sao con lại không cẩn thận như vậy chứ, đều là do ba mẹ không tốt, không thể ở bên cạnh chăm sóc con!”
Kim Đản Đản nhìn cảm xúc vô cùng kích động của ông Lâm và bà Lâm, sợ tới mức co thân mình lại, đề phòng hỏi: “Hai vị là?”
Bà Lâm lo lắng rơi nước mắt: “Tâm Tâm, con làm sao vậy, ngay cả ba mẹ mà con cũng không nhận ra sao?”
Bà Lâm nhìn Bạch Mặc hỏi: “Tiểu Mặc, con biết Tâm Tâm xảy ra chuyện gì không?”
“Em ấy xảy ra tai nạn xe cộ, mất trí nhớ!” Bạch Mặc liếc nhìn Hàn Kiệt. Nếu anh ta lái xe cẩn thận hơn chút, cô bé ngốc này cũng sẽ không xảy ra chuyện mất trí nhớ.
Trên mặt Hàn Kiệt mang theo áy náy nhìn ông Lâm và bà Lâm: “Thưa chú, thưa dì. Thật xin lỗi, đã khiến cho hai vị sợ hãi. Công ty sẽ hoàn toàn phụ trách chuyện Tâm Tâm bị thương.”
Bà Lâm vừa nghe xong, trong mắt liền loé lên tia sáng: “Cậu là ông chủ của Tâm Tâm sao?”
“Vâng!” Hàn Kiệt khẽ gật đầu.
Thái độ của bà Lâm quay ngoắt một trăm tám mươi độ, dường như thấy được cây rụng tiền: “Chào Hàn tổng, dì thường nghe Tâm Tâm nhắc đến con. Tuổi của con vẫn còn trẻ, nhưng thực lực lại vô cùng mạnh, nhiều cô gái trong công ty đều yêu thầm con. Con kết hôn chưa?”
Ông Lâm ho khan một tiếng nhắc nhở, sắc mặt bị chọc tức đến đỏ lên.
Khuôn mặt Bạch Mặc đen lại, anh cũng rất tốt rất có tiền mà. Hơn nữa dì Lâm lại còn nhìn anh lớn lên, tại sao lại không nhìn thấy điểm tốt của anh chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]