Bạch Mặc bá đạo khoác cánh tay lên cổ Kim Đản Đản, kéo cô vào lồng ngực mình. Anh liếc nhìn Hàn Kiệt, khóe miệng khẽ nhếch: “Hàn tổng, anh đụng vào bé thanh mai của tôi, anh nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào?”
Trên mặt Hàn Kiệt vẫn cứ duy trì nụ cười lịch sự, lại có phần xa cách: “Đây là chuyện giữa tôi và Lâm Tâm Tâm, không liên quan gì đến Bạch Mặc anh!”
Bạch Mặc khẽ híp mắt lại nói: “Cô ấy là người của tôi. Bây giờ cô ấy đã tỉnh, Hàn tổng để lại tiền bồi thường rồi có thể đi!”
Hàn Kiệt lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Kim Đản Đản, trên mặt nở một nụ cười ấm áp tựa như ánh mặt trời: “Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh, mỗi ngày tôi đều sẽ đến đây thăm cô, nhớ ăn cơm đúng giờ!”
Anh giơ tay muốn giúp cô vuốt lại mái tóc đã bị Bạch Mặc làm cho rối tung, nhưng lại bị Bạch Mặc đưa tay ra cản lại.
Hàn Kiệt không hề cảm thấy xấu hổ thu tay lại, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp tựa gió xuân: “Lâm Tâm Tâm, ngày mai gặp!”
Kim Đản Đản nhìn anh ta rời đi. Hàn Kiệt lịch thiệp như vậy tốt hơn nhiều so với người trước mặt cứ hở chút lại động tay động chân, còn ức hiếp cô.
Cô chu cái miệng nhỏ: “Hàn Kiệt, anh không thể bỏ rơi tôi. Người trước mặt này trông hơi giống người xấu, tôi sợ!”
Bóng dáng Hàn Kiệt dừng lại, anh xoay người lại.
Lúc này Bạch Mặc mới phát hiện, bé thanh mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342682/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.