Kim Đản Đản mất trí nhớ nằm ở trên giường, cô tức đến mức như xác chết muốn vùng dậy. Không thấy cô đau thành như vậy sao? Thế mà bọn họ còn nói hâm mộ cô?
Cô không vui nhíu mày, lông mi khẽ rung.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng mở mắt ra, chỉ là trước không còn nhìn thấy bóng dáng của cô gái nào nữa.
Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở bên cạnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào người anh ta khiến anh ta trông có vẻ xa hoa lộng lẫy.
Đường nét khuôn mặt của anh ta tinh xảo không thể chê vào đâu được, dù chỉ ngồi ở chỗ đó cũng sẽ tựa như một bức tranh phong cảnh.
Anh ta mang mắt kính, cúi đầu nhìn tờ báo trong tay, nghe được động tĩnh ở trên giường liền đặt báo xuống. Anh ta nhìn thấy cô gái trên giường cuối cùng cũng đã tỉnh, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta đứng dậy đi tới, trên mặt nở một nụ cười ấm áp tựa gió xuân, vươn tay lễ phép chào hỏi: “Xin chào cô Lâm, đây là danh thiếp của tôi!”
Kim Đản Đản nhận lấy tấm danh thiếp màu trắng nhìn qua, trong đầu chợt đau nhói một trận. Đó vốn là một cái tên cô không hề biết lại đột nhiên trở nên vô cùng quen thuộc, cô lẩm bẩm: “Hàn Kiệt?”
Trên mặt Hàn Kiệt vẫn nở nụ cười, chờ đợi phản ứng của cô, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cô nhìn chằm chằm anh ta.
Hàn Kiệt: Cô gái này hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342681/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.