Nhìn thấy hắn như vậy, nàng rất đau lòng.
“Đêm đã khuya rồi, ngủ đi!” Chỉ cần ôm hắn, hắn ở bên cạnh nàng là được. Cho dù trong lòng hắn tạm thời không có nàng.
Kim Đản Đản ngược lại có một đêm ngon giấc. Nửa đêm trước Vân Dật Trần hoàn toàn không thể ngủ được, hắn luôn ho khan.
Đến nửa đêm sau hắn cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều rồi, mới ngủ thiếp đi.
Bình thường giấc ngủ của hắn rất nông, gần như chỉ có một hai canh giờ.
Không ngờ đêm qua hắn lại ngủ một giấc đến sáng. Khi tỉnh dậy bên cạnh hắn đã không còn bóng dáng nàng nữa rồi.
Chắc nàng đã đi tảo triều rồi. Chỉ là trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng trên người nàng.
Kim Đản Đản cảm thấy làm Hoàng Đế rất khó chịu. Nàng thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó. Ngày ngày trời còn chưa sáng thì nàng đã phải dậy chuẩn bị đi tảo triều rồi.
Nàng rất muốn nói một câu: Hoàng Thượng trong lịch sử à, có phải các người bị ngốc không vậy? Là người đứng trên vạn người, tại sao không ngủ nướng, đi làm muộn một chút chứ?
Vừa nghĩ đến việc một mình nàng phải nuôi nhiều người như vậy, tâm trạng nàng liền không vui. Những người này đều đang tiêu tiền mồ hôi xương máu của trẫm đấy ~
Tể tướng Tức Li Tử lên tiếng: “Nữ Hoàng bệ hạ, Phượng Hậu đã ba năm rồi mà dưới gối vẫn không có con cái, xin Nữ Hoàng bệ hạ phế hậu!”
Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3338897/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.