Trong lòng hắn vô cùng khó hiểu, không phải từ trước đến giờ nữ nhân này không thích hắn lắm sao?
Khóe miệng Kim Đản Đản hơi cong lên, ánh mắt nhìn làm Vân Dật Trần hơi sởn tóc gáy, giống như một con sói sẽ ăn thịt người vậy.
Nhưng bây giờ hắn đang ở trong hoàng cung, không còn đường lui rồi.
Kim Đản Đản nhìn hắn bước từng bước chậm chạp như đang đi lên pháp trường. Nàng đưa tay ra, Vân Dật Trần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó hắn đã nằm trong vòng tay của nữ đế.
Khóe miệng nàng cong lên một độ cong xinh đẹp, vuốt ve khuôn mặt hắn: “Ái Quân, thân thể của chàng không khỏe, để trẫm cởi y phục cho chàng!”
Không đợi Vân Dật Trần lên tiếng, Kim Đản Đản đã giống như lưu manh, tháo thắt lưng của Vân Dật Trần, cởi đồ cho hắn.
Vân Dật Trần: Sao hắn lại cảm thấy người trước mặt không phải là nữ nhân, mà là một con sói vậy.
Hắn ngượng ngùng cười: “Khụ khụ, thần quân tự làm là được!”
Ánh mắt Kim Đản Đản không hề lảng tránh, nhìn mỹ nam đang cởi y phục ở trước mặt, ừm… đẹp như một bức tranh vậy.
Nàng nhìn tay chân gầy guộc của hắn, thật là muốn qua giúp hắn!
Vân Dật Trần cởi thắt lưng, Kim Đản Đản cởi áo ngoài cho hắn, lúc cởi không tránh khỏi việc chạm vào cơ thể hắn.
Làm cho tai của Vân Dật Trần đỏ bừng, vô cùng dễ thương.
Kim Đản Đản: Ôi… không ngờ người đẹp yếu đuối này trông thì gầy gò mà dáng người cũng khá được đó!
Vân Dật Trần bị dày vò một hồi, cuối cùng chỉ còn lại trung y, sợ lại bị nữ nhân trước mặt động tay động chân, hắn nghẹn khuất đành phải chui vào chăn của nàng.
Mùi thơm của nữ nhi phả vào mặt hắn, trong chăn chứa đầy mùi hương của nàng khiến hai tai hắn lại đỏ lên.
Có tiếng loạt xoạt, Vân Dật Trần thản nhiên liếc nhìn một cái, liền cảm thấy máu nóng trong người sôi trào. Hắn nhanh chóng dời tầm mắt, trong lòng niệm thanh tâm chú.
Nàng… nàng cởi hết đồ bên trên ra, chỉ chừa lại áo yếm màu vàng kim.
Bờ vai ngọc lộ ra, đường cong duyên dáng đầy quyến rũ như ngọc thạch được nghệ nhân chạm khắc tỉ mỉ.
Kim Đản Đản liếc nhìn hắn một cái, thấy đôi mắt màu tím của hắn đang nhìn về phía đầu giường, vành tai vô cùng đỏ.
Nàng che môi cười thầm: “Vân mỹ nhân thật đáng yêu, trẫm rất thích!”
Ngay sau đó, nàng nằm xuống phía bên ngoài giường, vươn tay ôm Vân Dật Trần vào lòng.
Cơ thể mềm mại thơm tho của thiếu nữ khiến trái tim nhỏ bé của Vân Dật Trần đập “thình thịch thình thịch”. Hắn nhắm mắt lại, nếu nàng muốn cướp đi sự trong trắng của hắn thì hắn không cần phải chịu đựng nữa!
Kim Đản Đản đặt tay lên eo hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi!”
Sau đó nàng nhắm mắt lại, không lâu sau tiếng hít thở đã truyền qua đều đặn.
Vân Dật Trần giãy giụa, nhưng nàng càng ôm chặt hơn, cái đầu nhỏ cọ cọ vào ngực hắn, hắn sợ đến mức không dám cử động nữa.
Hắn nhìn một bên mặt của nàng, bây giờ khuôn mặt nàng không còn vẻ uy nghiêm thường ngày của bậc đế vương nữa, lúc này nàng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi.
Vân Dật Trần đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, thấp giọng ho khan một tiếng.
Kim Đản Đản bị hắn đánh thức, dụi mắt, vuốt ngực giúp hắn thông khí. Nàng lo lắng nhìn hắn: “Dật Trần, chàng bị bệnh gì vậy?”
Sắc mặt Vân Dật Trần tái nhợt: “Lúc ta sinh ra đã bị trúng độc, trời sinh tóc bạc, mắt tím, bị người đời ghét bỏ!”
Hắn không nói nữa, tại sao phải nói những chuyện này với nàng chứ? Đây là chuyện mà mọi nhà ở Nam Vân quốc đều biết. Nàng thực sự quan tâm đến hắn, hay là muốn động vào vết sẹo của hắn.
Kim Đản Đản nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Trẫm sẽ chữa khỏi bệnh cho chàng!”
Đôi mắt nàng sáng rực, như thể nếu nhìn lâu thì linh hồn sẽ bị hút vào trong.
Vân Dật Trần ngoảnh mặt đi, giọng nói mang vẻ đạm bạc và xa cách: “Bệ hạ đừng lấy thần quân ra làm trò cười!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]