“Ái quân miễn lễ, bình thân!”
Vân Dật Trần ngẩng đầu, thấy đôi má nàng hơi ửng đỏ, trong mắt như có sóng nước, tràn đầy ánh sáng.
Trong lòng hắn thở dài: Đêm nay nữ đế thật đẹp!
Hắn cụp mắt, che giấu suy nghĩ dưới đáy mắt, không nhìn nàng nữa.
Kim Đản Đản đứng dậy đi về phía hắn, ánh mắt như cười như không nhìn hắn. Hắn cúi đầu ngượng ngùng như một cô còn dâu nhỏ.
Nàng nâng cằm Vân Dật Trần lên, hơi thở nàng phả lên mặt hắn như hương lan: “Tối nay, Vân mỹ nhân chàng chính là người của trẫm!”
Nói xong, nàng kéo tay Vân Dật Trần đi đến bên giường, sau đó tùy ý ngồi xuống giường, nhướng mày nhìn hắn: “Chàng còn ngây ra đó làm gì? Qua đây hầu hạ trẫm cởi y phục!”
Vân Dật Trần nắm chặt thành quyền trong ống tay áo, hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Nhưng vì đại cục, hắn không thể không giơ tay lên chuẩn bị cởi đồ cho nàng.
Kim Đản Đản nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của hắn, trong lòng cực kỳ vui vẻ, bây giờ nàng rất muốn hát vang một bài.
Tiểu Mạch tử, cho dù chàng có kiêu ngạo cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị trẫm dẫm dưới chân, mặc cho ta bắt nạt, hừ ╭ (╯ ^ ╰) ╮ ai bảo trước đây chàng ức hiếp trẫm!
Y phục còn chưa được cởi ra, Kim Đản Đản đã vươn móng heo tới, bám lên người Vân Dật Trần, đè hắn ở trên giường.
Khoảnh khắc đó, nàng nhìn thấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3338895/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.