Chương trước
Chương sau
Sau câu bình luận của Lam Tâm Nhụy, toàn bộ máy chủ khác càng ghét Bỉ Ngạn Nở Hoa hơn. Họ cảm thấy tất cả mọi thứ đều là do cô cố ý bày trò vì muốn cua được Hoa Táng U Minh, người đứng đầu bảng xếp hạng.

Còn lúc này hai đương sự mới giật mình tỉnh táo lại. Bọn họ không thèm để tâm đến cái danh hiệu kia mà chỉ chăm chú đánh giá thanh kiếm ở trong tay họ.

Kim Đản Đản rút kiếm Phượng Minh ra. Ngay tức khắc, kiếm ý phượng hoàng liền xuất hiện, cô thật sự rất thích thanh kiếm này đến mức không nỡ buông tay.

Còn thanh kiếm Long Uyên của Phong Tẫn cũng vậy, giống như nó được tạo ra chỉ để dành riêng cho anh.

Khung cảnh trước mắt lại thay đổi, bầu trời trở nên trắng xóa. Những bông tuyết bay loạn đầy trời, tuyết phủ vô tận, những cơn gió thổi như những lưỡi dao cắt vào da thịt. Cái cảm giác này thật sự giống như người ta đang bị lăng trì vậy.

Phong Tẫn trông thấy Kim Đản Đản lạnh đến run người liền nói: “Hôm nay chúng ta đến đây thôi!”

“Ừ!” Kim Đản Đản gật đầu.

Phong Tẫn khẽ mấp máy miệng, dường như anh còn đang định nói gì đó nhưng Kim Đản Đản đã lấy con chip xuống và biến mất tại chỗ.

Cô để lại anh đứng một mình giữa bầu trời đầy tuyết, khóe miệng Phong Tẫn nở một nụ cười tự giễu: Phong thiếu à Phong thiếu, mày chơi game đến ngu cả người rồi à!

Bây giờ đã là buổi chiều, còn ba ngày nữa là đến ngày khai giảng.

Kim Đản Đản sửa sang lại bản thân qua gương. Cô gái trên tấm gương trông hơi nhợt nhạt nhưng gương mặt có vài nét nghịch ngợm đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ bé phúng phính nhìn qua trông cô giống trẻ vị thành niên mười sáu tuổi nhưng thật ra cô đã mười tám tuổi rồi.

Cô tùy ý buộc tóc lên và mặc một bộ quần áo đơn giản, tay cầm lấy ván trượt rồi đi ra ngoài.

Đây cũng là phong cách thường ngày của nguyên chủ, tự do tự tại. Mặc dù cô ấy không có bạn bè nhưng trái lại cuộc sống rất tự do.

Cô mua một vài cuốn sách, văn phòng phẩm, quần áo và đồ ăn vặt rồi đến trại trẻ mồ côi nơi đã nhận nuôi cô.



Mặc dù, lúc còn bé nguyên chủ từng bị những đứa trẻ khác bắt nạt và cướp đồ nhưng đó đều là vì cuộc sống nên họ mới đành phải làm như vậy.

Còn viện trưởng là một bà lão đã hơn sáu mươi tuổi, tính cách điềm đạm dễ gần, nguyên chủ thường xuyên tới đây để giúp đỡ bà. Tuy rằng nguyên chủ là người ít nói nhưng những người ở đây rất thích cô ấy.

Bận rộn một lúc đến khi cô chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhìn thấy một chiếc siêu xe màu đen đang tiến về phía này, còn có một vài chiếc xe tải nhỏ đi theo sau nó.

Trong chiếc siêu xe kia có một người đàn ông trông khá giống trợ lý, trên cổ của anh ta thắt một cái nơ bướm màu đen.

Anh ta chỉ huy mấy chiếc xe tải con ở phía sau: “Nào nào nào, lấy đồ ra cẩn thận. Đây là lòng hảo tâm đặc biệt của chủ tịch đấy, mỗi năm chủ tịch đều quyên góp một trăm triệu tệ cho dân nghèo. Chủ tịch của chúng ta là người vừa hào phóng vừa lương thiện!”

Ngay sau đó, cửa xe tải được mở ra, bên trong có rất nhiều đồ vật từ nhỏ nhất như đồ chơi, cặp sách, quần áo đến lớn nhất như đàn dương cầm, ô tô điện. Tất cả những gì cần có thì đều có.

Mấy đứa trẻ con ở trại trẻ mồ côi rất vui, trên mặt mỗi đứa trẻ đều nở một nụ cười tươi rói.

Kim Đản Đản cũng cảm thấy rất vui vẻ. Mặc dù người đàn ông ngồi trên chiếc siêu xe kia không bước xuống nhưng những thứ này thật sự rất hữu ích đối với mấy đứa nhỏ này.

Trong đó có một cô bé khoảng mười sáu tuổi, trên tay là bộ quần áo mà cô bé mới nhận được. Ánh mắt cô bé si mê nhìn chiếc siêu xe kia, cô bé lập tức chạy qua đó.

Sau đó cô bé gõ vào cửa sổ xe và hỏi: “Phong thiếu, Phong thiếu, nhà cậu còn mướn người giúp việc không? Việc gì tôi cũng biết làm hết!”

Cửa kính xe hơi nửa trong suốt nên người bên ngoài có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh ở bên trong xe, còn người đàn ông đẹp trai kia tức giận không thèm để ý đến cô bé. Thậm chí anh ta còn không thèm liếc mắt nhìn cô bé.

Người thiếu nữ khẽ cắn môi, gương mặt thanh tú e thẹn nói: “Cậu muốn tôi làm cái gì cũng được, tôi cũng không cần một danh phận gì đâu.”

Kim Đản Đản như bị sét đánh: Em gái à, dáng vẻ e thẹn này của cô em có vẻ như đang rất mong chờ người ta sẽ làm gì với cô em đi? Nhưng mà Phong thiếu kia vốn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô em lấy một lần đó nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.