Phong Tẫn nhíu mày, mở cửa kính xe ra. Cô gái một mặt mong chờ, đợi người đàn ông đẹp trai giàu có trước mặt đưa cô ta đi. Từ đây cô ta sẽ sống cuộc sống của người giàu có.
Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ tới, anh vẫn không hề bố thí cho cô ta một ánh mắt. Trong giọng nói từ tính của anh tràn đầy vô tình, nhưng lại không cho phép từ chối: “Trương Dịch, tôi thấy cô gái này hình như không cần sự trợ giúp của chúng ta, hủy đồ gửi cho cô ta đi!”
Trương Dịch cũng chính là người trợ lý đeo nơ trên cổ áo kia, anh ta do dự: “Phong thiếu, như vậy không tốt lắm đâu?”
Đôi mắt lạnh lùng của Phong Tẫn liếc qua anh ta một cái. Trương Dịch cảm thấy sau lưng có chút lạnh, lập tức đổi lời nói với những người kia: “Các người còn đợi cái gì nữa, hủy đồ gửi cho cô gái này đi!”
Cô gái hoàn toàn không ngờ, cô ta không những không quyến rũ được Phong thiếu, ngược lại đến những đồ cứu trợ này cô ta cũng không nhận được nữa.
Viện trưởng thấy dáng vẻ thất vọng của cô ta thì không đành lòng, khuyên nhủ: “Cháu à, cháu đừng buồn!”
Phong thiếu lại mở miệng, phá vỡ hi vọng cuối cùng của cô ta: “Viện trưởng Giang, cô ta đã mười sáu tuổi rồi, hoàn toàn có thể tự làm việc nuôi sống chính mình. Từ nay về sau tôi không hi vọng sẽ phải nhìn thấy loại chuyện này nữa!”
“Vâng, cảm ơn Phong thiếu đã nhắc nhở!” Viện trưởng là một người già hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335408/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.