Chương trước
Chương sau
Phong Tẫn nhíu mày, mở cửa kính xe ra. Cô gái một mặt mong chờ, đợi người đàn ông đẹp trai giàu có trước mặt đưa cô ta đi. Từ đây cô ta sẽ sống cuộc sống của người giàu có.

Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ tới, anh vẫn không hề bố thí cho cô ta một ánh mắt. Trong giọng nói từ tính của anh tràn đầy vô tình, nhưng lại không cho phép từ chối: “Trương Dịch, tôi thấy cô gái này hình như không cần sự trợ giúp của chúng ta, hủy đồ gửi cho cô ta đi!”

Trương Dịch cũng chính là người trợ lý đeo nơ trên cổ áo kia, anh ta do dự: “Phong thiếu, như vậy không tốt lắm đâu?”

Đôi mắt lạnh lùng của Phong Tẫn liếc qua anh ta một cái. Trương Dịch cảm thấy sau lưng có chút lạnh, lập tức đổi lời nói với những người kia: “Các người còn đợi cái gì nữa, hủy đồ gửi cho cô gái này đi!”

Cô gái hoàn toàn không ngờ, cô ta không những không quyến rũ được Phong thiếu, ngược lại đến những đồ cứu trợ này cô ta cũng không nhận được nữa.

Viện trưởng thấy dáng vẻ thất vọng của cô ta thì không đành lòng, khuyên nhủ: “Cháu à, cháu đừng buồn!”

Phong thiếu lại mở miệng, phá vỡ hi vọng cuối cùng của cô ta: “Viện trưởng Giang, cô ta đã mười sáu tuổi rồi, hoàn toàn có thể tự làm việc nuôi sống chính mình. Từ nay về sau tôi không hi vọng sẽ phải nhìn thấy loại chuyện này nữa!”

“Vâng, cảm ơn Phong thiếu đã nhắc nhở!” Viện trưởng là một người già hơn sáu mươi tuổi, nhưng bà ta không hề dám nói chuyện lớn tiếng với Phong thiếu. Mặc dù bà ta có lòng thu nhận những đứa trẻ này, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, bà ta thật sự không thể nuôi được nhiều người như vậy.

Lúc này cô gái không có chút si mê nào với Phong thiếu nữa. Cô ta sợ đến nỗi cơ thể khẽ run rẩy. Anh ta chính là một tên ác quỷ, một tên ác quỷ cắt đứt mọi hi vọng của người khác.

Cô ta biết, cô ta không thể ở lại trại trẻ mồ côi này nữa, nên lau nước mắt chạy đi.



Kim Đản Đản nhìn Phong thiếu một cái, khóe miệng cô khẽ cong lên. Sao cô lại cảm thấy tính cách này của anh đáng ghét giống như Tiểu Mạch Tử vậy nhỉ?

Nhưng mà, dưới tình huống chưa chắc chắn, cô sẽ không hành động hấp tấp. Cho dù bây giờ cô đi qua, chắc cô cũng sẽ bị người đàn ông này làm cho hận chết mất!

Phong thiếu cảm nhận được ánh mắt của cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, không nói bất kỳ lời nào, hai người lại quay mặt đi.

“Phát xong đồ rồi thì đi thôi!” Cửa kính xe lại đóng lại, Trương Dịch vui vẻ khoái chí lên xe, một nhóm người lái xe rời đi.

Viện trưởng dặn dò mọi người: “Mọi người đừng có suy nghĩ quá phận gì nữa, Phong thiếu là người mà mọi người không thể trèo cao được! Mọi người cũng đã nhìn thấy chuyện vừa rồi đấy. Mọi người học tập cho tốt, dựa vào hai bàn tay của chính mình, sau này nhất định sẽ trở thành người xuất sắc!”

“Vâng, viện trưởng, bọn cháu biết rồi ạ!” Mọi người nhỏ giọng đáp ứng, rõ ràng là bị chuyện vừa rồi dọa sợ!

Kim Đản Đản tạm biệt xong thì rời đi.

Buổi tối cô đăng nhập vào game một chút, Hoa Táng U Minh không online. Trước mặt cô vẫn là cảnh tượng hoa tuyết bay bay, phía xa là Tuyết Sơn. Ngoài những thứ này ra, cô không nhìn thấy gì cả.

Kim Đản Đản tháo con chip xuống, liên lạc với hệ thống quân: “Chị không muốn chơi cái game quái quỷ này nữa. Nó luôn cột chị và Hoa Táng U Minh lại với nhau!”

Hệ thống quân nhắc nhở [Kí chủ, game này có quan hệ sâu sắc với nguyên chủ. Chị phải chơi game này cho đến khi nó bị hủy bỏ hoặc không còn nổi tiếng nữa!]

Kim Đản Đản nhất thời mất hết ý chí, yếu ớt dựa vào ghế: “Vậy không phải chị phải chơi game này cả đời sao!”



Hệ thống quân [Chuyện này cũng rất tốt nha. Đến lúc đó kí chủ chị có thể chơi cùng con trai và cháu trai, xem ai giỏi hơn!]

“Ha ha!” Kim Đản Đản nhớ đến chuyện hôm nay mình gặp Phong thiếu, mắt sáng lên: “Hệ thống quân, em nói xem Phong thiếu có phải là Tiểu Mạch Tử không?”

Hệ thống quân im lặng một lúc, trả lời [Không biết!]

Kim Đản Đản chống hai tay lên eo: “Em ngoại trừ việc đáng yêu ra thì còn tác dụng gì nữa không?”

*

Tiểu kịch trường:

Hệ thống quân: [Tôi còn biết bán manh nữa!]

Đản Đản: ヾ(≧O≦)〃Thật sự muốn đưa em về lò luyện lại mà!

Hệ thống quân: Lẽ nào bản quân quân không đáng yêu sao? Hay là kí chủ chị ghét bỏ bản quân quân quá nhỏ, không ra tay được?

Kim Đản Đản: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Cút!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.