Chương trước
Chương sau
Còn lúc này, hai người đó đang ngồi trên bờ cát dựa lưng vào nhau, khụ khụ, chính xác là dựa lưng vào nhau đề phòng, bởi vì bọn họ đang bị bốn con thần thú vây quanh tấn công.

Bắc có Thanh Long.

Đông có Bạch Hổ.

Nam có Chu Tước.

Tây có Huyền Vũ.

Vầng trán của hai người đổ đầy mồ hôi.

Kim Đản Đản nuốt nước bọt, giọng nói pha chút mệt mỏi hỏi: “Phải làm sao bây giờ? Chúng ta còn ngủm nữa thì sẽ bị giáng cấp đó, nếu thế e rằng chúng ta khó mà qua được cửa ải này.”

Phong Tẫn ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng nhìn lên phía trên đầu con Chu Tước, giọng nói kèm theo một tia sát khí: “Chúng ta hợp tác, giết chúng nó!”

Kim Đản Đản cắn răng, chỉ đành gật đầu: “Được, tôi nghe anh!”

Phong Tẫn nhỏ giọng nói khẽ bên tai Kim Đản Đản về kế hoạch chiến đấu, Kim Đản Đản vừa nghe xong, đôi mắt cô sáng bừng lên, làm như vậy thì tỉ lệ thắng có khả năng rất cao.

Hai người bắt đầu khiêu khích: “Con rắn nhỏ, con mèo con, con gà và cả con rùa kia, bốn đứa mày đánh với hai đứa tụi tao thì tính là chơi đẹp à, bọn mày có dám lấy một chọi một không?”

“Xì…” Bốn con thú kia vốn không nghe lọt cái gì, chúng nó chỉ tập trung tấn công hai người.

Kim Đản Đản trừng mắt liếc Phong Tẫn một cái ý nói: Chúng nó vốn không nghe, rõ là vô dụng.

Phong Tẫn ra hiệu bằng mắt với cô, kiếm ý trong tay Kim Đản Đản hóa thành ảo ảnh phượng hoàng. Cô khoe khoang với con Chu Tước kia: “Ê con gà nhà kia, cho dù mày cố gắng như thế nào thì mày vẫn chỉ là một con gà thôi, làm sao mày có thể sánh được với phượng hoàng thật chứ. Mày nhìn mày xem, mày trốn ở đằng sau bọn nó hòng được bảo vệ, yếu như vậy mới không dám một đấu một với tao, mày đúng là con gà nhu nhược!”

Chu Tước tức đỏ mắt, nó kêu to vài tiếng. Ba con kia lần lượt rút lui và giao việc xử lý Kim Đản Đản lại cho nó.



Khóe môi Kim Đản Đản khẽ nhếch lên, hai đánh một thì không lại nhưng một chọi một chắc chắn có thể đánh được.

Kiếm ý hóa ảo ảnh phượng hoàng lao tới tấn công Chu Tước, trong cơ thể con Chu Tước vốn chỉ chứa một ít huyết mạch từ phượng hoàng. Khi nó gặp phượng hoàng của cô liền sợ hãi theo bản năng, nhưng nó không muốn bị người khác cười nhạo, cho nên nó đành phải cắn răng chịu đựng chiến đấu.

Sau mấy hiệp, cuối cùng nó bị phượng hoàng giải quyết.

Ba con kia trợn mắt há mồm kinh ngạc, chúng nó rối rít quyết định xông lên cùng nhau tiêu diệt bọn họ.

Kim Đản Đản và Phong Tẫn tiếp tục dùng cách này, Thanh Long và kiếm ý Băng Long màu xanh của Phong Tẫn đánh nhau, rất nhanh bên Phong Tẫn đã thắng.

Chỉ còn lại Bạch Hổ và Huyền Vũ hối hận khôn cùng, chúng nó đã bị lừa. Sau này chắc chắn chúng nó sẽ không để cho người khác khích tướng nữa.

Nhưng bây giờ chúng nó chỉ còn lại hai con, cuối cùng, tụi nó vẫn thua.

Kim Đản Đản và Phong Tẫn mệt đến mức ngồi phịch xuống đất thở phì phò nghỉ ngơi.

Trên không trung xuất hiện hai thanh kiếm, một cái màu đỏ có hình phượng hoàng, còn cái kia màu xanh có hình rồng.

Toàn bộ máy chủ lại chuyển sang một màn trắng như tuyết, trên đó chỉ có duy nhất một đoạn phụ đề:

Chúc mừng ‘Tam Sinh Phục’ [Bỉ Ngạn Nở Hoa] và [Hoa Táng U Minh] đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Kiếp thứ hai, phần tiếp theo [Xóa bỏ hiềm khích lúc trước]

Đạt được danh hiệu [Tâm Linh Tương Thông]

Chúc mừng [Bỉ Ngạn Nở Hoa] đạt được bản giới hạn của [Kiếm Phượng Minh]

Chúc mừng [Hoa Táng U Minh] đạt được bản giới hạn của [Kiếm Long Ngâm]

Hai người trong cuộc ngu tại chỗ, nhất thời họ không biết phải phản ứng như thế nào.



Còn thế giới thì điên đảo một trận.

[Tiểu Khả Ái Của Bạn] Không, tôi không tin, tại sao, tại sao lại như vậy?

[Quả Chanh Không Đáng Yêu] Đại thần U Minh là của tôi, đại thần là của tôi. Hệ thống nhiễm virus rồi, bọn họ không phải là một đôi đâu!

[Đứng Trước Mộ Chọc Ghẹo Quỷ] A a a a… Đại thần U Minh không được đâu!

[Một Con Chó Shar-Pei] Không lẽ Bỉ Ngạn Nở Hoa là nữ chính trong truyền thuyết, lần này cô ta vừa rời khỏi điện Diêm Minh, con người dường như trở nên nổi tiếng rồi.

[Chấp Bút Họa Phù Trần] Chẳng lẽ mấy người không phát hiện ra cách làm việc của Bỉ Ngạn Nở Hoa rất tàn bạo sao?

[Diêm & Phong Nhi] Cô ta dẫm được vận cứt chó gì vậy!

[Diêm & Nhụy Nhi] Đừng nói vậy, vận may cũng là một phần của thực lực mà, có khi nào cô ta là hacker không?

*

Đản Đản: Con bà nhà cô! Thượng tiên, tại sao chàng không cho ta phản bác lại hả?

Thượng tiên: Đản Đản, nàng là thục nữ, nàng phải văn minh hơn khi đối phó với những người cặn bã này!

Đản Đản: Ý của chàng là ta không được mắng chửi thô tục sao?

Thượng tiên (ngượng ngùng): Nếu nàng khiến cho các bé thiên sứ kia bỏ phiếu thì ta sẽ nói cho nàng biết!

Đản Đản (khinh thường): Nào, các bé thiên sứ ơi, hãy dùng phiếu của mình đập chết tên Thượng tiên vô lại kia đi!

Thượng tiên: (⊙v⊙)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.