div class="text-left"> Kim Đản Đản yếu ớt nở nụ cười: “Sư phụ, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại!”
“Ta chỉ muốn kiếp này, không muốn kiếp sau!” Nước mắt trong suốt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn rơi xuống, đáp ở trên mặt Kim Đản Đản.
Khóe miệng Kim Đản Đản khẽ cong lên: “Chàng là người đàn ông của ta, đời đời kiếp kiếp!”
Khuôn mặt của nàng vẫn nở nụ cười, hơi thở dần dần biến mất.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn ôm thi thể Kim Đản Đản, nhìn lên không trung đau khổ khóc thất thanh: “A… thiên đạo bất nhân, bản tôn nhất định phải hủy diệt trời này, trả thù cho Yên Nhi!”
Y tìm một chiếc quan tài bằng pha lê băng, đặt thi thể của Kim Đản Đản vào, như vậy y có thể nhìn thấy nàng mãi mãi.
Mỗi ngày y đều tu luyện quên mình bên cạnh quan tài, hy vọng có thể sớm ngày đến Thần giới hủy diệt thần, hủy diệt thứ gọi là thiên đạo.
Hai tộc Tiên Ma đang chung sống một cách hòa thuận, không còn đánh đấu nhau nữa. Thỉnh thoảng Mặc Trạch sẽ đến Tiên tộc thăm Nguyệt Hoa Tiên Tôn, nhưng y chỉ quan tâm đến việc tu luyện, giống như một kẻ ngốc vậy.
Cuối cùng, cảnh giới của Nguyệt Hoa Tiên Tôn đã đạt đến đỉnh phong của Tiên tộc, đi đến nơi gọi là Thần giới.
Thần giới chỉ có một vị thần, hắn chính là sự tồn tại của thiên đạo.
Sắc mặt hắn giống như sương mù khiến người khác không thể nhìn rõ, chung quanh hắn có rất nhiều thị nữ hầu hạ, trong mắt chứa đầy ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335394/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.