div class="text-left"> Nàng nở một nụ cười xấu xa: “Sư phụ, người có tuổi như người đọc sách mệt rồi thì mau nghỉ ngơi đi, ngày mai con sẽ đi tìm Mặc Trạch chơi!”
Sắc mặt Nguyệt Hoa Tiên Tôn liền trở nên lạnh lùng, bá đạo nói: “Nàng không được đi!”
“Dựa vào cái gì?” Kim Đản Đản thẳng thừng phản bác.
“Dựa vào… nàng từng nói sẽ làm ấm giường cho ta!” Vừa dứt lời, Nguyệt Hoa Tiên Tôn liền ôm Kim Đản Đản bước vào phòng ngủ.
Kim Đản Đản bị dọa sợ. Sư phụ chủ động gần gũi khác với khi nàng chủ động nhiều, nhỡ người ăn mất nàng thì sao?
Nàng vỗ vỗ ngực Nguyệt Hoa Tiên Tôn, giọng nói hơi run: “Sư… sư phụ… đồ nhi vẫn chưa chuẩn bị xong!”
Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ cong lên, khuôn mặt yêu nghiệt cười vô cùng hại nước hại dân: “Lại gọi ta là sư phụ rồi? Hử?”
Đầu tim Kim Đản Đản bị một tiếng “hử?” của y cọ trúng, tê tê dại dại, suýt nữa đã nhận thua.
“Nguyệt… Nguyệt Hoa, chúng ta phát triển như thế này có phải quá nhanh rồi không?” Trong lòng nàng thật sự muốn khóc, mới hôn môi thôi mà nàng đã sắp nổ tung đến nơi, đúng là lão già biến thái vạn năm chết tiệt.
“Nàng chỉ cần nhắm mắt lại, để ta làm là được!” Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn cong lên, một sợi tóc bạc lướt qua khuôn mặt Kim Đản Đản, hương thơm thanh mát phảng phất khiến Kim Đản Đản gần say như điếu đổ.
Nàng được Nguyệt Hoa Tiên Tôn ôm lên giường, sau đó…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335393/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.