Chương trước
Chương sau
Cuối cùng tròng mắt của hắn ta đều biến thành màu đỏ tươi, đến cả lòng trắng cũng không còn nữa. Trong lòng hắn ta chỉ có một ý nghĩ, giết nữ tử hồng y này.

Hắn ta loạng choạng như một cái xác không hồn bước đến chỗ Kim Đản Đản.

Mặc Trạch không nói hai lời, lập tức ra tay bóp cổ Kim Đản Đản.

Kim Đản Đản thấy đôi mắt hắn ta đỏ lên bất thường, trong lòng nàng tràn đầy sợ hãi. Hình như Mặc Trạch bị thứ gì đó khống chế rồi.

Nàng phản kháng, liều mạng đánh vào tay hắn ta, gọi hắn ta: “Mặc Trạch, ngươi tỉnh lại đi. Ngươi bị người khác khống chế rồi!”

Tâm thần Nguyệt Hoa Tiên Tôn không yên, y luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.

Hai tộc tiên ma đánh nhau túi bụi, nghĩ đến đồ nhi mình nuôi hơn trăm năm, trong lòng Nguyệt Hoa Tiên Tôn càng thêm bất an. Y hóa thành một đạo dư ảnh biến mất tại chỗ.

Kim Đản Đản bị bóp cổ đến nỗi đầu ngả về phía sau, không ngừng trợn trắng mắt. Tuy nhiên Mặc Trạch lại không hề buông ra.

Khi Nguyệt Hoa Tiên Tôn đuổi đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, có khí tức Ma tộc thượng cổ mỏng manh. Tình hình của đồ nhi ngốc đang vô cùng khẩn cấp.

Y nâng tay đánh Mặc Trạch ngất đi, đỡ lấy Kim Đản Đản yếu ớt: “Yên Nhi, mau tỉnh lại!”

Lông mi Kim Đản Đản khẽ run lên, nhìn thấy sư phụ tiện lợi khẽ nhíu mày, dáng vẻ y lo lắng cho nàng. Nhất thời nàng cảm thấy nàng chịu những khổ sở này cũng đáng.

Nàng cọ cọ trong lòng y, giọng nói mềm mại: “Sư phụ, đồ nhi rất nhớ người!”



Thấy đồ nhi duy nhất của mình bị dọa thành thế này, trong lòng Nguyệt Hoa Tiên Tôn tràn đầy tức giận, tròng mắt màu đỏ của y giống như màu máu vậy: “Bây giờ vi sư sẽ trả thù cho con!”

Trong tay y xuất hiện một thanh kiếm, phát ra ánh sáng lạnh u ám, nhanh chóng ra tay đâm về phía Mặc Trạch.

Trái tim Kim Đản Đản bị nhắc đến cổ họng: “Sư phụ, đừng giết hắn ta!” Nếu Mặc Trạch chết, nhiệm vụ của nàng sẽ thất bại, rất có thể nàng sẽ bị xóa sổ.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn đang vô cùng tức giận sao có thể nghe lời nàng chứ? Hơn nữa kiếm trong tay y cũng không thể thu lại nữa.

Lúc này Mặc Trạch vẫn còn đang hôn mê, hắn ta không hề biết về nguy hiểm của thế giới bên ngoài chút nào. Nếu như kiếm này đâm vào người hắn ta, vậy thì hắn ta nhất định sẽ chết.

Kim Đản Đản lập tức ra tay đẩy Nguyệt Hoa Tiên Tôn ra, kiếm trong tay y lệch đi, đâm vào cánh tay Mặc Trạch. ‘Xoẹt’ một tiếng, y phục của hắn ta bị chém rách, máu tươi chảy ra.

Mặc Trạch khẽ nhíu mày, nhưng vẫn trong cơn mê!

Cung điện đột nhiên bắt đầu rung chuyển, sắp sụp đổ rồi.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn ôm eo Kim Đản Đản, mang theo nàng muốn rời đi.

Kim Đản Đản thấy Mặc Trạch vẫn còn hôn mê, nếu không cứu hắn ta thì hắn ta sẽ bị chôn sống mất. Nàng nhìn Nguyệt Hoa Tiên Tôn, cầu xin: “Sư phụ, cứu hắn ta đi!”

“Tại sao?” Nguyệt Hoa Tiên Tôn khó hiểu, có phải đồ nhi của y quá nhân từ rồi không.



“Tâm địa của hắn ta không xấu lắm, nói thể nào cũng là một sinh mạng mà!” Kim Đản Đản cố gắng thuyết phục sư phụ cứu hắn ta.

Mặc Trạch đang hôn mê nghe thấy lời Kim Đản Đản cầu xin cho hắn ta, trong lòng hắn ta cảm động đến nói không nên lời. Nhưng hắn ta lại không thể mở mắt tỉnh lại được.

Mặc dù trong lòng Nguyệt Hoa Tiên Tôn không thoải mái, nhưng y vẫn xách Mặc Trạch lên giống như xách một con gà trong tay, một tay còn lại thì ôm Kim Đản Đản ra khỏi cung điện Ma tộc.

Sau đó y ném Mặc Trạch đi giống như thuận tay ném một bao cát vậy. May mà mặt hắn ta úp xuống, nếu như ngã trên mặt đất, chắc khuôn mặt đẹp trai đó của hắn ta sẽ thảm mất.

Trong lòng Mặc Trạch cũng đổ mồ hôi hột, may mà hắn ta tỉnh lại vào thời điểm mấu chốt.

Hắn ta vén tóc mái trên trán, vô cùng tự luyến nói: “Lão già, dù sao bản quân cũng là một nửa con rể tương lai của ngươi. Cho dù ngươi có ghen tị với dung nhan của bản quân, ngươi cũng không thể ra tay ác độc như vậy được chứ!”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn cười tà mị: “Mặc Trạch, gương mặt đó của ngươi người không ra người quỷ không ra quỷ, bản tôn không thấy đẹp chỗ nào!”

*Tiểu kịch trường:

Mặc Trạch: “Tiểu Hoa Hoa, ngươi nói như vậy khiến người ta quá đau lòng rồi!”

Nguyệt Hoa: “Tiểu Trach Trạch, đồ nhi của bản tôn vẫn còn ở đây đấy, người chú ý một chút đi!”

Thượng Tiên: Khụ khụ, tôi chỉ ra nói một câu, xin phiếu! Các người tiếp tục đi nha!

Đản Đản (vẻ mặt ngơ ngác): “Sư phụ, Mặc Trạch, hai người dựa gần nhau như vậy làm gì chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.