Hai người vừa nói chuyện không hợp lại đánh nhau, Kim Đản Đản ở bên cạnh xem, thầm cầu nguyện sư phụ có thể thắng.
Phi Tuyết Tiên Tử thấy Kim Đản Đản vẫn còn tung tăng nhảy nhót, tức đến nỗi gương mặt nhỏ méo mó, trong mắt tràn ngập ghen ghét: Thật đúng là mạng lớn, như vậy mà cũng không chết!
Bây giờ hai người đó lại giao đấu rồi, ai sẽ chú ý đến nàng ta chứ!
Nhân lúc bọn họ không chú ý bên này, một tia sáng trắng trong tay Phi Tuyết Tiên Tử đánh về phía Kim Đản Đản, ánh mắt nàng ta giống như châm độc vậy: Đồ đê tiện, bản tiên phải để ngươi hồn bay phách tán, không bao giờ có thể chuyển thế được nữa!
Không có ai chú ý đến bên này, đợi khi Kim Đản Đản phát hiện ra nguy hiểm thì đã muộn rồi. Tia sáng trắng đó đã đến trước mặt nàng, nàng hoàn toàn không thể tránh đi.
Nhưng ngay trong khoảng khắc đó, Nguyệt Trần xuất hiện ở trước mặt nàng. Tia sáng trắng đó đâm xuyên qua cơ thể hắn, lực lượng yếu đi, hơi chệch hướng, đánh vào trên người Kim Đản Đản.
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng của nàng đau đớn như bị xuyên tim vậy.
Gương mặt trắng nõn của Nguyệt Trần càng ngày càng trong suốt, giống như hắn có thể tan biến bất kỳ lúc nào vậy.
Kim Đản Đản rất hoảng sợ, trên mặt nàng đầy nước mắt, lẩm bẩm: “Nguyệt Trần…”
Gương mặt trắng đến nỗi trong suốt của Nguyệt Trần nở một nụ cười, hắn vươn tay lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335386/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.