Nguyệt Hoa Tiên Tôn mang một loại khí chất cao quý như vương giả nắm giữ thiên hạ, còn người kia ngoại trừ dung mạo, nhiều lắm thì cũng chỉ xem như là nhiều hơn mấy phần tiên khí so với người phàm ở thế gian.
Hắn không xứng có được gương mặt tương tự như Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Nhưng đồ nhi của Nguyệt Hoa Tiên Tôn đang ở đây, nàng ta không thể xuống tay với hắn được.
Đôi mắt Phi Tuyết Tiên Tử ánh lên ý cười: “Như Yên, rèn luyện như này nguy hiểm trùng trùng, bây giờ ngươi lại còn bị thương. Vừa hay bây giờ bản tiên chuẩn bị trở lại Thiên Vực, hay là ta đi về cùng với ngươi vậy!”
Mặc dù Kim Đản Đản không rời khỏi sư môn, nhưng nàng cũng là người đã sống qua mấy đời, vậy thì làm sao có thể không hiểu rõ ý đồ thật sự của Phi Tuyết Tiên Tử này chứ.
Nàng dịu dàng từ chối: “Đa tạ, nhưng mà ta còn muốn ở lại để học hỏi kinh nghiệm, Phi Tuyết Tiên Tử cứ về trước đi!”
“Ừ, cũng tốt!” Dưới chân Phi Tuyết Tiên Tử nổi lên một đóa hoa sen trắng, đưa nàng ta bay lên không trung.
Chỉ trong chớp mắt, đã chỉ còn lại bóng lưng và tay áo bồng bềnh, khóe miệng nàng ta cười lạnh: Thật đúng là vật nhỏ không biết tự lượng sức mình. Đã thế thì ngươi cứ rèn luyện cho tốt đi, nếu mà bị trọng thương thì cũng chẳng liên quan gì đến ta.
Kim Đản Đàn nhìn nàng ta cưỡi hoa sen trắng rời đi. Nàng ta cứ tưởng rằng đó là siêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335372/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.