Kim Đản Đản rất hào phóng cắt một miếng lớn đưa cho hắn: “Ăn đi!”
Nam tử thấy Kim Đản Đản nhìn chằm chằm gương mặt mình thì sờ sờ lên mặt, mỉm cười hỏi: “Trên mặt ta có cái gì sao?”
“Ngươi có huynh đệ nào không?” Kim Đản Đản tò mò hỏi.
“Từ lúc ta có ký ức thì đã ở trong rừng này một mình, chưa từng nhìn thấy huynh đệ nào cả!” Nam tử thành thật trả lời.
Kim Đản Đản cười cảm thán: “Thế giới này đúng là không thiếu điều kỳ lạ. Dáng vẻ của ngươi không khác với một người mà ta quen biết dù chỉ một chút!”
Nam tử nghe vậy thì tỉnh táo lại: “Lại còn có loại chuyện lạ thế này sao? Một ngày nào đó cô nương dẫn ta đi gặp y được không?”
“Ừ, được!” Kim Đản Đản gật đầu. Không chừng nàng còn tìm được một vị sư bá về nữa đấy nha!
Hai người cùng nhau ngồi ăn thịt nướng, trong lúc đó vừa nói vừa cười.
Nam tử mặc áo trắng này cũng không có tên. Kim Đản Đản nhìn thấy cả người y mặc chỉ một màu trắng như tách khỏi trần gian, lại còn có dáng vẻ giống với sư phụ nên nàng gọi hắn là Nguyệt Trần!
Đột nhiên truyền đến tiếng thú gào thét.
Toàn bộ mặt đất đều rung động, có thể thấy con yêu thú đang đến đây rất hung mãnh.
Vẻ mặt Nguyệt Trần cứng lại: “Này, yêu thú này rất khó đối phó. Như Yên, ngươi mau đi đi!”
“Không được, ta xuống núi là để tu luyện, dạng yêu thú nào ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335371/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.