Kim Đản Đản nhìn ra đã có người hạ cấm chế với hắn. Có lẽ Nguyệt Trần hắn vốn không phải là người. Nhưng cho dù hắn là ai thì nàng cũng muốn dẫn hắn đi gặp sư phụ, nếu không thì sự nghi hoặc này của nàng không thể loại bỏ.
Nàng rất có thiên phú về trận pháp, chỉ trong thời gian ngắn thì nàng đã có thể dẫn Nguyệt Trần ra khỏi khu rừng này.
Nguyệt Trần nhìn gương mặt của Kim Đản Đản. Một nữ tử ưu tú như nàng, nếu như có thể ở lại bên cạnh nàng vĩnh viễn thì tốt biết bao.
Tiên Phủ ở Thiên Vực.
Tinh thần Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi mất tập trung, y luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
“Sư phụ, đồ nhi về rồi đây!”
Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Phượng Như Yên, Nguyệt Hoa Tiên Tôn bước ra bên ngoài.
Kim Đản Đản nhìn sư phụ tiện lợi mặc một thân áo đỏ bước ra. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, ấy thế mà nàng lại cảm thấy cánh mũi hơi chua xót, hơi nhớ nhung sư phụ rồi.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn nam nhân đứng đằng sau nàng, sắc mặt không hề biến đổi. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra màu sắc trong con ngươi của y dần dần tối lại.
Y hờ hững hỏi, nhưng giọng nói không mất đi uy nghiêm: “Đồ nhi, sao ngươi có thể tự tiện dẫn một nam nhân quay về hả?”
Kim Đản Đản nhíu mày, sư phụ hơi lạ.
Nàng cười đùa hí hửng nói: “Sư phụ, hắn là Nguyệt Trần, có dáng vẻ rất giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3335373/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.