Gương mặt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn lạnh lùng, y khẽ phất tay một cái, vớt Kim Đản Đản bị ngâm trong nước ướt sũng lên. Sau đó Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhấc một cái khăn tay lên, ghét bỏ lau qua người cho nàng một lần.
Y thấy nàng vẫn chưa chịu mở mắt thì khinh thường cất tiếng: “Vật nhỏ, nếu ngươi yếu đến mức không mở mắt ra được, vậy thì bản tôn giúp ngươi một chút vậy!”
Chỉ thấy y phất tay trước mắt Kim Đản Đản một cái, từ đầu ngón tay của y xuất hiện một đường ánh sáng màu trắng. Kim Đản Đản liền cảm thấy mí mắt của mình không còn nặng như trước nữa.
Lông mi của nàng khẽ động đậy, mở mắt ra. Đôi con ngươi màu xanh lam của nàng giống như đã thu nạp toàn bộ bầu trời đầy sao.
Nàng nhìn nam nhân áo đỏ tóc bạc đứng trước mặt mình thì cả người đều ngạc nhiên.
Trên người y có một loại khí chất vừa tà ác vừa quyến rũ, đồng thời còn có cả khí chất siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa trần gian của tiên nhân.
Đôi tròng mắt màu đỏ kia cực kỳ giống hồng ngọc, đem lại cảm giác muốn giữ lại, giấu đi.
Khóe môi của Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ nhếch lên: “Tuổi còn nhỏ mà đã là một đứa háo sắc rồi!”
Kim Đản Đản lè lưỡi làm mặt quỷ: “Lêu lêu lêu.”
Tiếp đó, gương mặt của nàng ở trong tay y vô tình bị xoa nắn, sau đó nghe được giọng nói như đang bố thí của y: “Xúc cảm tạm được. Vậy bản tôn thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3305202/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.