Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi có chút nghi hoặc, hỏi hệ thống: “Ca ca, có phải ta đã làm sai rồi không, em trai rất yêu cha mẹ.”

Hệ thống chỉ nói: “Hiệu ứng cánh bướm, ngươi muốn thay đổi, vậy có một số chuyện cũng phải thay đổi.”

Nam Chi nghĩ đến việc em trai đối xử với mình và Thiện Tĩnh rất tốt, Nam Chi nói với Thiện Dương: “Chị xin lỗi.”

Thiện Dương chỉ nói: “Không liên quan đến chị, chị không cần xin lỗi.”

Người làm sai thật sự lại không biết mình sai, cũng sẽ không xin lỗi, thậm chí khi bạn nhắc đến, bọn họ sẽ lập tức nổi giận.

Thiện Dương vừa cảm thấy mê mang lại vừa cảm thấy tàn nhẫn.

Thế giới này chính là như vậy, không thể phân rõ trắng đen, rất tàn nhẫn.

Chị gái làm sai à, chị gái không sai, chị chỉ muốn bảo vệ chính mình, mẹ nói chị ích kỷ, là bởi vì chị không bận tâm tới cái nhà này.

Đầu Thiện Dương đau muốn nứt ra, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều trở nên lộn xộn, nhão thành một đoàn.

Thiện Dương tuổi còn nhỏ đã chứng kiến ảnh hưởng từ chế độ phong kiến cũ lên người khác, đã cắm rễ sâu từ xã hội đến từng góc trong gia đình, nhìn chằm chằm vào mọi người, luôn phán xét mọi người từ sâu trong xương tủy của mỗi người.

Áp lực cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào!

Nam Chi xoa đầu Thiện Dương, “Em đừng nghĩ nhiều quá, suy nghĩ nhiều sẽ không cao lên được đâu, chuyện em lo lắng đều đã là quá khứ, bởi vì tương lai còn chưa xảy ra.”

“Em xem, bây giờ còn chưa xảy ra, em không cần phải nghĩ nhiều quá.”

Nam Chi khá là lạc quan, dù sao bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì, rất nhẹ nhàng tự tại.

Nên làm cái gì thì làm cái đó.

Thiện Dương:……

Có đôi khi cảm thấy chị gái rất ngốc, nhưng có đôi khi lại cảm thấy chị gái thông minh đến khó hiểu.

Chẳng lẽ chị gái thông minh theo từng đợt à.

Được rồi, bây giờ phải đi học, ngoài đi học ra, quả thực hắn cũng không thể làm được cái gì cả.

Chị gái gây ra chuyện lớn như vậy, còn có thể thản nhiên, tại sao hắn lại không thể thản nhiên.

Căn biệt thự được rao bán với giá rẻ, từng đợt người tới xem nhà, Nam Chi và Thiện Dương đều ở trọ lại trong trường.



Thiện Thành và Trịnh Quyên vì chuyện bán nhà mà ngày nào cũng cãi nhau, hơn nữa ngày nào Hứa Lạc cũng mang rác tới ném ở cửa, khiến cánh cửa luôn trong trạng thái thối hoắc, người tới xem nhà đều phải bịt mũi bỏ đi.

Thiện Thành đen mặt báo cảnh sát, cảnh sát cảnh cáo đám người, còn bắt bọn họ phải dọn dẹp đống rác rưởi.

Khi có cảnh sát trông chừng, những người này đương nhiên ngoan ngoãn, nhưng cảnh sát đi rồi, bọn họ lại một lần nữa ném rác xuống trước cửa, đúng là làm người ta tức chết.

Thật là xui xẻo, thậm chí uống nước cũng cảm thấy mắc ở kẽ răng.

Cuối tuần được nghỉ, Nam Chi vừa ra khỏi trường học, đã nhìn thấy Hứa Lạc đang đứng dựa vào tường, cà phất cà phơ, cùng với kiểu tóc sặc sỡ thu hút sự chú ý.

Hứa Lạc mặc kệ ánh mắt của những người khác, vẫy tay chào Nam Chi, mọi người đều nhìn về phía Nam Chi, còn có ánh mắt mang theo vẻ ái muội.

Nam Chi không thèm để ý tới Hứa Lạc, trực tiếp đi ngang qua, Hứa Lạc ném tàn thuốc, dùng chân dẫm nát, bộ dạng thờ ơ đi theo phía sau Nam Chi.

Nam Chi tăng nhanh tốc độ, Hứa Lạc cũng bước dài chân ra, đi tới bên cạnh Nam Chi: “Đi nhanh như vậy làm gì?”

Nam Chi quay đầu sang nhìn Hứa Lạc, “Tại sao anh còn đến tìm tôi?”

Tôi đánh anh, ném rác vào anh, tại sao anh còn muốn đến tìm tôi?

Hứa Lạc đúng là không phải kiên trì bình thường đâu?

Hứa Lạc mỉm cười, “Tại sao tôi lại không thể đến tìm em, Thiện Tĩnh, tôi đã nói rồi, em sẽ không thể thoát khỏi tôi đâu.”

Nam Chi thở dài, Trịnh Quyên từng nói như vậy, bây giờ Hứa Lạc cũng nói như vậy.

Nam Chi hỏi: “Tại sao cứ nhất định phải là Thiện Tĩnh, trên thế giới này có nhiều người như vậy.”

Hứa Lạc nhìn Nam Chi, “Đúng vậy, trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng tôi chỉ thích em.”

Mặt Nam Chi nhăn lại, bị người ta thích đúng là xui xẻo.

Trên thế giới này, không chỉ có mối nhân duyên tốt đẹp, mà còn có cả nghiệt duyên.

Duyên phận giữa Thiện Tĩnh và Hứa Lạc, chắc là nghiệt duyên đi.

Hứa Lạc chắp hai tay ra sau đầu, vừa đi vừa nói: “Nghe nói cha em đã không còn việc làm, nhà em đang bán căn nhà.”

Nam Chi: “Cho nên?”

Hứa Lạc thở dài nói: “Cuộc đời đúng là khó lường, vô thường tới cỡ nào chứ, bây giờ em đã không còn là cô con gái được cha mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay, cũng không phải là ánh trăng sáng ở trên cao không thể với tới.”

Nam Chi nhìn hắn, “Anh nói như vậy là có ý gì, tôi không hiểu.”

“Ca ca, hắn có ý gì, hắn đang vui sướng khi người gặp họa sao?” Nam Chi hỏi hệ thống ca ca.



Hệ thống: “Tự mình nghĩ xem.”

Ngươi có thể tự suy nghĩ.

Nam Chi suy nghĩ một lúc, hỏi Hứa Lạc: “Anh nói nhà tôi bây giờ đã xuống dốc, không có tiền, là anh đã xứng đôi với tôi, có đúng không?”

Hứa Lạc mỉm cười không nói gì, Nam Chi biết mình đã nói đúng, cô rất nghi hoặc, khó hiểu hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy, mặc dù nhà tôi không có tiền, nhưng mà, tôi muốn ở bên ai, cũng là suy nghĩ của tôi, có liên quan gì đến anh?”

Nam Chi không hiểu, tại sao Hứa Lạc lại bỏ qua điều quan trọng nhất, đó là suy nghĩ và quyết định của cô.

Chẳng lẽ có ở bên một người hay không, là chỉ quan tâm tới việc có tiền hay không?

Chẳng lẽ gia đình Thiện Tĩnh trở nên nghèo túng, là Thiện Tĩnh sẽ ở bên Hứa Lạc?

Trong cốt truyện, khi gia đình Thiện Tĩnh còn giàu có, Thiện Tĩnh vẫn ở bên Hứa Lạc nha?

Nam Chi nói: “Mặc kệ có tiền hay không, tôi cũng sẽ không ở bên một người làm tổn thương mình.”

“Hứa Lạc, anh làm tổn thương tôi, còn nói là thích tôi, tôi chưa từng thấy ai sẽ đi làm tổn thương người mình thích cả.”

Hứa Lạc nhếch môi, “Em đúng là một người cổ hủ.”

Nam Chi:……

Hắn đang nói cái gì vậy, hắn nói ta cổ hủ, hắn nói sai rồi.

“Từ đầu đến cuối anh chỉ quan tâm tới cảm nhận của mình, nhưng anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”

Hứa Lạc cảm thấy Thiện Tĩnh giống như một đứa trẻ, chỉ biết nói đến cảm nhận của mình, giống như mọi người nên xoay quanh cô, nên chú ý tới cảm xúc của cô.

Nam Chi nhìn Hứa Lạc, “Tại sao tôi phải suy xét đến cảm nhận của anh, anh làm tôi khó chịu, tôi còn phải nghĩ tới cảm nhận của anh sao, anh không thích tôi, anh chỉ muốn ép buộc tôi thích anh mà thôi, mà tôi, sẽ không.”

“Mẹ tôi nói, không được chơi với người mình không thích, tôi có quyền quyết định mình thích ai, không thích ai, tôi không thích anh thì có liên quan gì đến anh, anh chán ghét tôi thì có liên quan gì đến tôi, đó là suy nghĩ của anh, không phải suy nghĩ của tôi.”

Hứa Lạc nghe mà đầu óc ong ong, tại sao Thiện Tĩnh lại có tài hùng biện như vậy.

Mỗi một chữ, mỗi một câu, mỗi một giọng điệu, trộn lẫn vào nhau, đều là tâm trạng của tôi là quan trọng nhất.

Hứa Lạc: “Em đúng là một cái đầu gỗ.”

Nam Chi không vui, “Anh mới là đầu gỗ, tôi biết anh muốn có tình yêu của tôi, anh không đòi được, liền tức giận, liền thù hận.”

“Tôi chính là không muốn trao tình yêu của mình cho anh, tôi chỉ trao nó cho người tôi thích, người tôi yêu, anh dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.