Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi thấy Trịnh Quyên đi rồi, lập tức giơ ngón tay cái lên với Thiện Dương, “Em trai, em thật là thông minh.”

Vẻ mặt Thiện Dương ngưng trọng, khó hiểu hỏi: “Chị, tại sao cha mẹ chúng ta lại là cái dạng này?”

Nam Chi không thèm để ý nói, “Chúng ta cũng không thể chọn cha mẹ, em trai, em nghĩ thoáng ra một chút đi, có lẽ nếu chúng ta gặp được cha mẹ tốt, nhưng lại gặp phải vợ, chồng không tốt.”

“Có một số chuyện không thể tránh được.”

Nhưng mà Thiện Tĩnh thật sự quá thảm, cha mẹ chưa nói, còn gặp phải người xấu.

Thiện Dương: “........ Cảm ơn chị, không thấy được an ủi tí nào.”

Dưới đủ loại hành vi của Trịnh Quyên, cuối cùng Thiện Thành đã bị công ty sa thải.

Ngày nào Trịnh Quyên cũng đi theo Thiện Thành, Thiện Thành đến công ty, Trịnh Quyên cũng đi theo, Thiện Thành tan làm, cũng đi theo, cảm thấy Thiện Thành có người phụ nữ khác, một tấc cũng không rời.

Hứa Lạc mang người tới hù dọa hai vợ chồng, Thiện Thành dù sao cũng là người trải sự đời, đối với một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi như Hứa Lạc, căn bản không sợ, hắn trực tiếp báo cảnh sát.

Cảnh sát đến hòa giải, Hứa Lạc cười hì hì, nói mình chỉ đùa một chút, sau này sẽ không làm nữa, thái độ nhận sai vô cùng nghiêm túc, cực kỳ láu cá.

Trước kia có lẽ còn có hơi thở non nớt của học sinh, nhưng bây giờ, chỉ là một kẻ buông thả, toàn thân mang khí chất của xã hội đen.

Sau khi cảnh sát đi rồi, Hứa Lạc lập tức thay đổi sắc mặt, ác ý nói với hai vợ chồng: “Các người chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết các người.”

Sắc mặt Thiện Thành rất khó coi, công việc đã không còn, bây giờ còn bị một tiểu bụi đời uy hiếp.

Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi, gặp phải tên lưu manh như vậy, thật sự phiền phức, bọn chúng không có bao nhiêu lực sát thương, chỉ làm ra một chút chuyện trêu chọc, nhưng có thể khiến tinh thần con người ta mệt mỏi.

Đúng là khó chịu, Thiện Thành cảm thấy vận số năm nay của mình quả thực đen đủi, mới có thể gặp phải nhiều chuyện xui xẻo như vậy.

Gia đình sự nghiệp, chuyện học hành của con gái, mọi thứ đều không theo ý muốn.

Là có quỷ sao?

Thiện Thành không nhịn được mà muốn đi tìm đại sư tính toán cho mình, xem xem hắn đã gặp phải loại ma quỷ gì?

Thiện Thành quát Trịnh Quyên: “Chắc kiếp trước tôi phải giết người, kiếp này mới gặp phải mấy mẹ con các người, Trịnh Quyên, cả đời này ông đây sẽ không tha thứ cho cô, cô không muốn ly hôn thì cứ không ly hôn đi, nhưng đời này cô đừng mơ lấy được một phân tiền từ ông đây.”



Thiện Thành phấn đấu nửa đời người, bây giờ đã mất tất cả, đây là chuyện gì chứ?

Trịnh Quyên có chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Còn không phải chỉ là một cái công việc thôi sao, cái công ty này không cần anh, vậy anh tìm một công việc khác, đổi một công ty khác.”

“Cô hiểu cái rắm, tôi phấn đấu nhiều năm như vậy, bây giờ đã mất tất cả, Trịnh Quyên, là cô hủy hoại tôi.” Thiện Thành dữ tợn gào lên.

Trong lòng Thiện Thành cũng oán hận ông chủ, oán hận ông chủ máu lạnh vô tình, nhiều năm như vậy, Thiện Thành cảm thấy mình đối với công ty không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng công ty lại sa thải hắn như thế này.

Công ty có bồi thường, nhưng số tiền nhỏ này hoàn toàn không thể bù đắp được tổn thất của Thiện Thành.

Ông chủ còn giả mù mưa sa nói, lão Thiện à, anh cũng phải suy nghĩ vì công ty một chút.

Điên rồi, đúng là điên thật rồi!

Tại sao hắn lại cưới một người vợ như Trịnh Quyên, cưới người vợ như vậy chính là xui xẻo cả đời.

Ngay đến cả ly hôn cũng không xong.

Đã không còn công việc, trong nhà cũng không thể duy trì mức tiêu dùng cao, căn nhà lớn cũng không thể ở được nữa, Thiện Thành về đến nhà, nói với hai đứa nhỏ: “Tao đã không còn việc làm, cái nhà này cũng phải bán đi.”

Trịnh Quyên phản đối: “Không có nhà chúng ta phải ở đâu?”

Da mặt Thiện Thành run rẩy, “Ở đâu, đương nhiên là đi tìm một căn nhà nhỏ, sao nào, cô cho rằng cô còn có thể làm quý phu nhân của cô sao, đừng có nằm mơ.”

Thiện Thành và Trịnh Quyên bây giờ chính là tỏ vẻ oán hận nhau, ai cũng đừng mong được sống tốt, đều đem trách nhiệm đổ lên đầu đối phương.

Dây dưa oán hận lẫn nhau, giống như hai khối màu đen dính lấy nhau, dung hợp vào nhau, khi tách ra vẫn không thay đổi.

Trịnh Quyên không muốn bán căn nhà, bán căn nhà đi rồi, sẽ không còn nơi định cư ở thành phố này.

Về chuyện kiếm tiền!

Trịnh Quyên nói: “Chẳng lẽ sau này anh sẽ không đi làm sao?”

Thiện Thành nói thẳng: “Tôi không đi làm, tôi đã làm việc nửa đời người rồi, tôi không làm nữa.”

Trong lòng Thiện Thành biết, mình sẽ không tìm được công việc nào giống như trước kia, Thiện Thành là quản lý, nhưng để bò được lên vị trí kia, cần phải dựa vào thâm niên, lòng trung thành, tận tâm với công ty.



Nói trắng ra là, năng lực của hắn cũng không quá giỏi.

Tới công ty khác rồi, phải làm nhân viên bình thường, điều này làm sao Thiện Thành có thể chịu đựng được, không thể nào chấp nhận sự chênh lệch này được.

Nếu đã như vậy, còn không bằng ở nhà đâu.

Trịnh Quyên sợ ngây người, “Anh là một người đàn ông, lại muốn ở trong nhà, anh vẫn còn vợ và con cái phải nuôi đấy, anh là loại đàn ông gì vậy?”

“Tôi không phải đàn ông, tôi vốn là một người đàn ông, nhưng tôi đã bị cô hủy hoại, Trịnh Quyên, sau này cô đừng có ngày ngày bám lấy tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nuôi cô.”

Trịnh Quyên cãi nhau với hắn: “Thiện Thành, anh đang nói cái gì vậy, cái gì mà kêu là nuôi tôi, tôi vất vả quản lý việc nhà, con cái cũng là tôi dạy dỗ.”

“Cô nói xem cô làm được cái gì, cô nhìn cô dạy dỗ con cái thế nào đi, nhìn Thiện Tĩnh xem, lêu lổng với tên côn đồ, đầu óc có vấn đề đòi nhảy lầu, làm trong nhà loạn thành gà bay chó sủa.”

“Để bất kỳ người phụ nữ nào tới đây quản lý cái nhà này, cũng đều làm tốt hơn cô, có trách nhiệm hơn cô, cô còn không thể kiếm tiền, quản lý gia đình cũng làm không tốt, cô đúng là cái đồ phế vật, phế vật.”

“Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới cưới phải cô.”

“Thiện Thành, lúc trước là anh muốn cưới tôi, tôi vẫn luôn như vậy, bây giờ anh lại đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu tôi, Thiện Thành, anh không phải là đàn ông.”

Hai người ầm ĩ, oán hận lẫn nhau, từ lúc biết Trịnh Quyên phản bội mình, Thiện Thành đã không còn chút tình cảm nào đối với vợ mình.

Bọn họ ồn ào đến mức nước miếng văng tứ tung trước mặt mấy đứa trẻ, bọn họ không hề che giấu cảm xúc, cũng không để ý đến việc bản thân mình có giống trò hề hay không.

Đều đã nghèo túng như vậy, còn để ý tới hình tượng cái gì.

Cái gia đình từng ấm áp này, bây giờ lại biến thành như vậy, cả ngôi nhà như chìm trong bóng tối.

Ngôi nhà, cũng giống như con người, đã mất đi ánh sáng.

Trước kia, Thiện Thành và Trịnh Quyên từng cùng nhau xây dựng một cái kế hoạch tương lai thật tốt đẹp, bây giờ cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, chạm vào liền tan.

Bây giờ cái gia đình này đừng nói tới chuyện vượt giai cấp, mà ngay đến cả duy trì sinh hoạt như hiện tại cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nam Chi nghĩ thầm, cô có nên vào trong trường ở hay không, cô cảm thấy bản thân mình có khả năng vào trường.

Nam Chi không tim không phổi, Thiện Dương đối mặt với gia đình như vậy, có vẻ hơi buồn bã, trầm mặc, có thể nhìn ra, Thiện Dương có đau lòng.

Nam Chi cũng không biết phải an ủi em trai thế nào, cảm thấy mình có nói cái gì cũng không đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.