Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Anh không thể ngang ngược vô lễ như dân trộm cướp như vậy được.

Không lao động gì, chỉ biết cướp đoạt của người khác, bây giờ còn muốn cướp tình yêu của người khác.

Mẹ nói, tình yêu rất trân quý nha, phải cho người mà chúng ta yêu.

Sắc mặt của Hứa Lạc rất khó coi, đột nhiên bật cười trào phúng, “Tôi muốn tình yêu của em, trái tim của em làm cái gì, tôi chỉ cần có được cơ thể em là được.”

Nam Chi hít sâu một hơi, “Bây giờ anh còn muốn làm bọn buôn người sao?”

Chẳng lẽ Hứa Lạc muốn làm một kẻ lừa tình, chuyên lừa gạt tình cảm, thể xác lẫn tiền bạc của các cô gái.

Dùng nhiều thủ đoạn để dụ dỗ các cô gái rơi vào lưới tình, làm các cô gái tin tưởng hắn không nghi ngờ, lợi dụng các cô gái làm bất kỳ điều gì mà hắn muốn.

Thậm chí là cả bán thân để nuôi người đàn ông mình yêu, còn cảm thấy mình đã hết lòng, đã cùng người đàn ông vượt qua cửa ải khó khăn, là đồng cam cộng khổ.

Cướp đoạt phụ nữ, phung phí tiền bạc, ăn cơm mềm* bốn phía.

(*Ăn cơm mềm: 吃软饭 chī ruǎn fàn: chỉ đàn ông ăn bám vợ/ phụ nữ.)

Lỡ như bị cắt mất quả thận thì sao?

Trong lòng Nam Chi lập tức hiện lên điều khoản trong pháp luật, có nên dùng tội danh buôn người để nhét Hứa Lạc vào đồn cảnh sát hay không.

Hứa Lạc cạn lời nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Nam Chi, đúng là không nói nên lời, một lát sau hắn mới nói: “Ở trong lòng em, tôi là người xấu xa như vậy sao?”

Nam Chi xì một tiếng, “Chẳng lẽ anh không phải người xấu xa như vậy sao, không phải lúc nào anh cũng làm chuyện xấu sao?”

Chẳng lẽ Hứa Lạc vẫn cho rằng mình là người tốt?

Hứa Lạc tức giận bật cười, “Nếu tôi thật sự khủng bố như vậy, là người xấu như vậy, bây giờ em còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao, gia đình em còn có thể sống tốt sao, Thiện Tĩnh, tôi đối xử với em còn chưa đủ tốt sao?”

Nam Chi nói thẳng: “Anh đừng có xuyên tạc, làm xáo trộn phán đoán của tôi, tôi tin vào cảm nhận của mình.”

Vừa nhìn thấy Hứa Lạc đã cảm thấy không thoải mái, Nam Chi từng làm yêu quái, có được trực giác nhạy bén của dã thú.

Nam Chi hiểu rõ, cơ thể và làn da cô đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, đang nhắc nhở cô tránh xa khỏi nguy hiểm.

Bất luận Hứa Lạc có nói cái gì cũng không thể khiến trái tim Nam Chi dao động.

Hứa Lạc đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, không thể để hắn chạy thoát.

Trong lòng Nam Chi nghĩ, phải sử dụng pháp luật như thế nào mới có thể đẩy Hứa Lạc vào tù.

Ngày nào cũng quấy rầy người khác, thật khó chịu.



Hứa Lạc vươn tay muốn dắt tay Nam Chi, Nam Chi lập tức tránh né, Hứa Lạc nheo nheo mắt, nhìn cũng không có vẻ gì là tức giận, “Tôi muốn dẫn em tới một nơi tốt đẹp.”

Nam Chi nói thẳng: “Nơi tốt đẹp mà anh nói, nhất định không phải chỗ tốt đẹp gì.”

Tổn thọ lắm, bọn buôn người có thể bắt cóc cô đi.

Nam Chi cảm thấy mình có thể đánh thắng được Hứa Lạc, nhưng mà nhiều người, bản thân bị trói lại, đến lúc đó không có cách nào nha.

Nguy hiểm như vậy, cô mới không đi đâu.

Nam Chi không chút suy nghĩ, bang bang cho Hứa Lạc hai quyền, sau đó đeo cặp sách trên lưng chạy mất, Hứa Lạc ôm mặt, đây đã là lần thứ mấy, lần thứ mấy hắn bị Thiện Tĩnh đánh.

Hứa Lạc xoa xoa quai hàm, đột nhiên bật cười, quả nhiên Thiện Tĩnh là cô gái phù hợp với hắn nhất, bạo lực như vậy, trực tiếp ra tay như vậy.

Hứa Lạc dành rất nhiều nhiều tâm sức cho Thiện Tĩnh, dây dưa qua lại, thời điểm Hứa Lạc nhớ tới Thiện Tĩnh, đều thấy nóng bừng, trái tim cuồng nhiệt đập thình thịch, toàn thân ấm áp.

Đây có lẽ là tình yêu đi.

Nhưng mà, Thiện Tĩnh lại phủ nhận, cô cảm thấy đó không phải là yêu, làm sao có thể không phải là yêu được, nếu đây không phải là tình yêu, vậy cái gì mới là yêu!

Thiện Tĩnh vĩnh viễn là người con gái hắn yêu nhất.

Tình cảm thời niên thiếu toàn là thơ, cho Hứa Lạc không phải loại người tốt đẹp gì.

Nam Chi lại đang hỏi hệ thống ca ca: “Ca ca, ca ca, Hứa Lạc có làm chuyện gì trái pháp luật hay không, tội rất nghiêm trọng phải ngồi tù cả đời ấy.”

Anh đi vào trong nhà lao đi!

Hành vi của Hứa Lạc rất có hại cho người dân bình thường.

Nam Chi biết mình chỉ là một em bé bất lực đáng thương, không có sức mạnh gì lớn lao, thời điểm cần xin sự giúp đỡ, hoàn toàn không có chút gánh nặng tâm lý nào.

Ta chỉ là một đứa trẻ nhỏ yếu mà thôi, xin người khác giúp đỡ là bình thường nha!

Cô biết bản thân mình không thể đối phó được Hứa Lạc, cô có thể đánh thắng Hứa Lạc, nhưng không thể đánh lại nhiều người bên cạnh Hứa Lạc như vậy.

Cha mẹ sẽ không bảo vệ cô, như vậy chỉ có thể tìm sự giúp đỡ từ pháp luật và xã hội, dùng pháp luật và đạo đức xã hội để đạt được mục đích của mình.

Nam Chi khóc lóc, ta có thể làm sao bây giờ, ta chính là nhỏ yếu như vậy!

Ta chỉ là một đứa trẻ còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo, đã phải làm việc.

Hệ thống nói: “Hoàng Hứa Lạc tiếp quản sản nghiệp của cha nuôi hắn, bao gồm một quán game nhỏ, một quán bar nhỏ, quán bar kia là kinh doanh trái phép.”

Nếu chỉ dựa vào chút tiền bảo kê thì thật sự là không đủ.

Nam Chi lập tức nói: “Chúng ta có thể báo cảnh sát không?”



Hệ thống nói: “Có thể, nhưng ngươi phải tìm được bằng chứng đánh ngã hắn, bằng không sẽ bị trả thù.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Để ta suy nghĩ một chút.”

Nam Chi cảm thấy mình cần học tập chăm chỉ một chút, xem xem nên dùng tội danh gì nặng nhất, để đưa Hứa Lạc vào trong tù hoàn toàn.

Vừa về đến cửa nhà, Nam Chi đã ngửi thấy mùi hương bốc lên từ đống rác, chính là loại mùi đã lên men lâu ngày.

Hơn nữa còn có cặn bẩn bám lâu ngày.

Khoảng thời gian cô trọ trong trường, đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngày nào Hứa Lạc cũng đổ rác vào nhà bọn họ sao?

Chậc!

Quả nhiên, lời nói của người xấu không thể tin tưởng được, vừa làm tổn thương ngươi, vừa nói thích ngươi.

Cô nói cô thích gấu bông nhỏ, cô nào có làm tổn thương gấu bông nhỏ, gấu bông nhỏ rụng lông, cô còn đau lòng, sợ gấu bông nhỏ sẽ bị hói.

Nhưng nhìn chuyện Hứa Lạc đã làm đi.

Hắn chỉ muốn dùng vũ lực để khiến cô phải phục tùng.

Lại vừa ban ơn.

Trịnh Quyên nhìn thấy Nam Chi, từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ khinh bỉ, mắng chửi: “Mày còn biết về nhà sao, tao còn tưởng mày sẽ không bao giờ trở về đấy.”

“Mày đã phá nát cái nhà này, mày còn tư cách gì mà trở về đây.”

Nam Chi lười cãi nhau với Trịnh Quyên, có cãi cuối cùng cũng đều là ‘tao là mẹ mày, mày báo đáp tao như vậy sao?’, ‘nuôi mày thì có ích lợi gì, còn không bằng nuôi một con chó đâu’.

Nam Chi rất muốn nói, bà đi nuôi chó đi, lại cũng không phải không cho bà nuôi chó.

Tại sao con cái lại là vật sở hữu của bà?

Cha mẹ trên thế gian này không phải ai cũng giống nhau.

Hóa ra tình yêu của cha mẹ có thể lấy lại, nếu đứa trẻ không làm theo lời cha mẹ, không vâng lời, cha mẹ sẽ uy hiếp, trừng phạt bằng cách rút lại tình yêu thương.

Chờ tới khi mày nghe lời, được, tao sẽ cho mày tình yêu, nhưng nếu mày lại không làm được, tao lại rút về, trong cuộc giằng co lặp đi lặp lại này, đứa trẻ chưa từng có được một thứ gọi là ổn định.

Biết thứ này sẽ không thuộc về mình, cha mẹ sẽ rút về.

Trong trí nhớ hạn chế của Nam Chi, mẹ cô luôn đọc cho cô nghe một bài thơ, ‘Các con của bạn thực ra không phải là con của bạn, chúng là những đứa trẻ được sinh ra từ khát khao sự sống, chúng thông qua bạn mà đến với thế giới này, nhưng không phải là của bạn, chúng ở bên cạnh bạn, nhưng không thuộc về bạn.’

Nam Chi khó hiểu hỏi: “Vậy con thuộc về ai?”

Mẹ nói: “Không thuộc về ai cả, con chính là con, con chỉ thông qua bụng mẹ mà đến với thế giới này mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.