Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Thiện Dương nghe Nam Chi nói xong, lấy tiền tích góp từ tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi của mình ra, “Chị dùng của em trước đi.”

“Em trai, em đúng là em trai tốt của chị.” Nam Chi nhận lấy, vô cùng vui vẻ, vừa quay đầu đã đi đăng ký với giáo viên dạy múa.

Trong lúc Nam Chi đang chuẩn bị thi múa, một bà già với mái tóc bạc run run rẩy rẩy tới lớp học tìm Nam Chi, nhìn thấy Nam Chi rồi, đôi mắt đục ngầu bắt đầu nhìn Nam Chi mà rơi nước mắt.

“Cháu gái à, là Hứa Lạc có lỗi với cháu, là Hứa Lạc không tốt.”

Nam Chi hỏi: “Bà à, bà nói bà là bà nội của Hứa Lạc sao, Hứa Lạc đã đi đâu rồi, lúc trước hắn nói dối khiến tôi bị các bạn học cười nhạo, hắn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.”

Đôi mắt đục ngầu của bà nội Hứa Lạc trông vô cùng bi thương, bà liên tục nói: “Là Hứa Lạc không hiểu chuyện, nhưng nó thật sự không phải là đứa trẻ hư, nó là một đứa trẻ hiếu thảo.”

“Cháu gái à, cháu có thể tha thứ cho Hứa Lạc được không, nó thật sự không phải đứa trẻ hư, nó còn muốn tiếp tục đi học, cuộc đời của nó vẫn còn rất dài.”

“Cháu gái, cháu làm chuyện tốt đi, tha thứ cho nó, để nó tiếp tục đi học.”

Nam Chi nghe lời bà nói, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Đây chắc là nghe hiểu nhưng không hiểu được bao nhiêu đi.

Nam Chi hỏi: “Bà à, bà thật sự không biết chuyện Hứa Lạc đánh nhau, bắt nạt các bạn học trong trường sao?”

Hứa Lạc mà xem là đứa trẻ ngoan sao?

Không biết!

Muốn làm gì thì làm, ví dụ như Thiện Tĩnh, hắn luôn quấy rầy Thiện Tĩnh.

Bà của Hứa Lạc dùng bàn tay đầy nếp nhăn lau nước mắt, “Nó là bất đắc dĩ, Hứa Lạc không có cha mẹ, là tôi nhặt được nó, hai người chúng tôi một già một yếu, Hứa Lạc chỉ có thể trở nên hung dữ, mới có thể bảo vệ tôi và nó.”

“Nó thật sự là đứa trẻ ngoan, xin hãy cho nó một cơ hội quay lại trường học tập đi.”

Nam Chi cảm thấy khó hiểu, “Hắn có tới trường hay không, có liên quan gì tới tôi, trường học cũng không phải là nhà tôi nha?”

Bà nói với ta cũng vô dụng, bà nên tới tìm giáo viên, tìm hiệu trưởng nha?

Nam Chi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ là tới đây xin lỗi, được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của bà, nhưng tiền tôi vẫn muốn lấy.

Bà Hứa Lạc nói: “Tôi biết Hứa Lạc làm chuyện có lỗi với cháu, cô gái à, cháu có thể đi nói với hiệu trưởng, là cháu tha thứ cho Hứa Lạc, để Hứa Lạc trở về đi học hay không?”

Nam Chi:???

Ta không hiểu, nhưng ta bị sốc rồi?



Nam Chi kinh ngạc chỉ vào chính mình, “Bà, bà bảo tôi đi nói chuyện với hiệu trưởng?”

Sao lại còn muốn ta giúp bà làm việc?

Chắc chắn trong chuyện này có gì đó không ổn?

Các bạn học cũng nhìn nhau, nói bà nội của Hứa Lạc quá đáng, nhưng bộ dạng của bà đã vô cùng già nua, thậm chí lưng còn còng xuống, tuy rằng đã cố gắng ăn mặc sạch sẽ, nhưng vẫn bốc mùi của người già.

Giống như một người bị hại đi cầu xin giúp đỡ, như là chỉ cần nói bỏ qua là được, nhưng lại không thể nào nói nổi, dựa vào cái gì mà người ta phải giúp Hứa Lạc nha.

Dù sao, cũng là hai chữ, nghẹt thở.

Hơn nữa, Hứa Lạc ở trong trường học quả thực rất ngang ngược, bà nội Hứa Lạc nói hắn rất đáng thương, nhưng những người bị hắn bắt nạt không đáng thương sao?

Mỗi lần nhìn thấy Hứa Lạc và bè lũ của hắn hùng hùng hổ hổ đi ngang qua, mọi người đều phải tránh giống như tránh ôn thần.

Hứa Lạc muốn gây chuyện thì cứ ra ngoài mà gây chuyện, tại sao cứ ở lại trường, bộ dạng ăn không ngồi rồi, lại nhất định phải làm học sinh, quả thực là làm cho người ta không nói được lời nào.

Còn cảm thấy mình vì bà nội mà đi học là rất vĩ đại, giống như là đã hy sinh lớn lao lắm.

Nếu cậu không muốn tới trường thì cứ không tới đi, chúng tôi còn cảm thấy rất vui đấy.

Hỏi các bạn học có thích Hứa Lạc không, sao có thể, không có ai sẽ thích người sẽ bắt nạt mình, chính là cái loại vừa nhìn thấy đã không dám chọc vào.

Nam Chi mới không đi tìm hiệu trưởng đâu, tại sao cô phải làm như vậy, còn là làm vì Hứa Lạc.

Cô lập tức lắc đầu, bộ dạng ngây ngốc, “Bà à, tôi không biết phải làm thế nào cả, tôi không làm được, bà tìm tôi cũng vô dụng.”

Hứa Lạc có phải đứa trẻ ngoan hay không cũng không liên quan gì tới ta.

Thầy Lý nhanh chóng đến lớp, đưa bà nội của Hứa Lạc đi, bà nội của Hứa Lạc vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn Nam Chi.

Nam Chi nhìn bà, trong lòng nghi hoặc, cái bà lão này thật là kỳ quái.

Bà nội Hứa Lạc luôn nói Hứa Lạc là đứa trẻ ngoan, chuyện Hứa Lạc làm, bà nội Hứa Lạc có biết không?

Bộ dạng của Hứa Lạc trông rất hung ác, nhưng bộ dạng già nua của bà nội hắn, thực sự rất đáng thương.

Khuôn mặt già nua cộng với vẻ mặt van nài, khiến người ta cảm thấy không đành lòng.

Không biết bà nội Hứa Lạc đã nói gì với hiệu trưởng, Hứa Lạc đã một lần nữa quay lại trường học.

Lúc này đây, Hứa Lạc đã cô đơn một mình, bạn bè của hắn đã không còn đi theo phía sau hắn.



Những người bạn trước đây, sau khi Thạch Hướng Minh bị bắt vào tù, đã không còn qua lại với Hứa Lạc, vô cùng thực tế.

Thời điểm Nam Chi đi đến phòng tập múa, nhìn thấy có mấy bạn nam bao đang vây lấy Hứa Lạc, tay đấm chân đá vào Hứa Lạc.

Hứa Lạc ôm đầu ngồi xổm xuống, nhìn thấy Nam Chi, hai mắt hắn hơi đỏ lên.

Hứa Lạc vậy mà cũng bị người ta bắt nạt.

Đúng là hiếm thấy.

Bên cạnh Hứa Lạc không còn ai, thực sự rất yếu ớt.

Nam Chi nhìn thoáng qua, cũng xoay người đi rồi, ánh mắt Hứa Lạc dõi theo bóng lưng Nam Chi, trở nên u ám, không biết là đang nghĩ cái gì?

Sau giờ học ngày hôm đó, Hứa Lạc lập tức trả thù những người đã bắt nạt mình trong trường, hắn dẫn đầu một nhóm người, đánh mấy người này một trận.

Không thể nào, không thể để cho người ta cảm thấy, không có mấy người bạn gió chiều nào che chiều ấy trong trường, là có thể tùy ý bắt nạt Hứa Lạc hắn.

Nếu làm người tốt mà bị bắt nạt, hắn tình nguyện trở thành người xấu.

Hứa Lạc không tới trường nữa, trường học đã hoàn toàn khai trừ Hứa Lạc, Hứa Lạc chính thức trở thành thành phần vô công rồi nghề của xã hội, giống trong cốt truyện.

Hứa Lạc sắp xếp lại những gì cha nuôi để lại cho mình, một lần hắn đánh nhau với người ta ở cách nhà Nam Chi không xa, trên người còn có vết máu.

Nam Chi về nhà nhìn thấy Hứa Lạc, lại nhìn vết máu trên người Hứa Lạc, sắc mặt không thay đổi.

Trong cốt truyện, Hứa Lạc bị thương, đều là Thiện Tĩnh giúp xử lý vết thương.

Thiện Tĩnh là một cô gái ngoan, nào đã gặp qua chuyện hoang dã, đáng sợ như vậy, lại vừa lo lắng vừa sợ hãi, rơi nước mắt, run run rẩy rẩy xử lý vết thương cho Hứa Lạc.

Đến sau này, Thiện Tĩnh đã dám cuồng loạn kêu gào, ai dám đụng vào người đàn ông của bà đây.

Có thể thấy được hoàn cảnh có ảnh hưởng tới con người rất lớn, có thể hoàn toàn thay đổi một con người, khiến người đó trở nên khác biệt hoàn toàn.

Nam Chi đứng yên không nhúc nhích, cũng không nói gì, Hứa Lạc đột nhiên cười nhạo, cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu trên người, “Sao, sợ rồi?”

Nam Chi chỉ nói: “Không liên quan đến chuyện của tôi.” Ta sợ cái gì nha.

Hứa Lạc khẽ cắn môi, “Thiện Tĩnh, em quả thực là một người không có trái tim.”

Nam Chi: “Nếu tôi có trái tim, cũng sẽ bị anh làm cho tức chết, tức giận đến mức tim ngừng đập.”

Hứa Lạc thở dài, nhìn bầu trời buổi chạng vạng, “Tại sao em lại bài xích tôi như vậy, đột nhiên lại rở nên rất ghét tôi, em trước kia không phải như thế này.”

Nam Chi kinh ngạc, “Sao anh có thể sinh ra ảo giác như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.