Sắc mặt Trịnh Quyên thay đổi, lập tức tiến lên đánh Thiện Thành, “Thiện Thành, anh không có lương tâm, tôi sinh con cho anh, anh lại nắm lấy chút sai lầm của tôi mãi không buông, anh cũng làm chuyện có lỗi với tôi, tôi đã tha thứ cho anh, tại sao anh lại không thể tha thứ cho tôi, tôi chỉ phạm sai lầm có một lần.”
Anh dựa vào cái gì mà không tha thứ cho tôi!
Thiện Thành bị Trịnh Quyên càn quấy cảm thấy rất phiền, không hề thương tiếc mà đẩy ra, xoay người bỏ đi.
Nam Chi không để ý tới Trịnh Quyên đang khóc sướt mướt, trong lòng thầm tính toán, cha mẹ Thiện Tĩnh ly thân, còn chưa ly hôn, cô có thể đòi tiền cấp dưỡng của bọn họ.
Ly thân mấy năm là có thể ly hôn, chờ tới khi bọn họ ly hôn, Thiện Tĩnh đã vào đại học.
Ừm, hoàn mỹ!
Thiện Dương nhìn mẹ kêu rên thút thít, do dự một chút cuối cùng vẫn đi tới an ủi bà, “Mẹ, cha chỉ là tạm thời chưa thể chấp nhận được, hai người không thể cho nhau chút thời gian sao?”
Trịnh Quyên nước mắt lưng tròng nhìn con trai, vùi mặt vào lòng con trai khóc nức nở, nhìn Nam Chi, lại nghiến răng nghiến lợi, căm ghét cắn chặt hàm, “Vẫn là con tốt với mẹ, có một số người không có trái tim, chính là ác quỷ.”
Nam Chi mở to hai mắt, nhìn trái nhìn phải, xác định Trịnh Quyên đang nói tới mình, còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ta đúng là quỷ nha, làm sao mà bà biết được ta chính là quỷ.
Đúng rồi, ta là quỷ, ta đã chết rồi.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Trịnh Quyên không có tâm trạng quản con cái, rốt cuộc cái nhà này đã sắp tan vỡ, tâm tư của Trịnh Quyên đều đặt vào việc níu kéo chồng.
Nam Chi và Thiện Dương tự do hơn nhiều, nhưng tự do như vậy cũng có nghĩa phải tự chăm sóc bản thân.
Nam Chi và em trai chăm sóc lẫn nhau, thành lập nhóm tự sưởi ấm, Trịnh Quyên không phải đi tìm Thiện Thành, thì cũng là trên đường tìm Thiện Thành.
Tìm ở nơi Thiện Thành sống, vẫn luôn cảm thấy Thiện Thành có người bên ngoài, quyết tâm muốn tìm ra tiểu tam muốn phá hoại gia đình người khác.
Không chỉ như vậy, bà còn tới công ty Thiện Thành gây rối, chỉ là thái độ rất thấp, cầu xin Thiện Thành tha thứ cho mình, khóc lóc kể lể nhiều năm qua mình vất vả tới cỡ nào, chỉ mắc một sai lầm như vậy.
Thậm chí còn thình thịch quỳ xuống mặt đất, nói quỳ là quỳ, không một chút do dự, thái độ hối lỗi kia không biết là có bao nhiêu chân thành, ngày nào cũng như diễn tuồng.
Vốn dĩ các đồng nghiệp chỉ trêu chọc Thiện Thành một thời gian rồi cũng thôi, mọi người đều có cuộc đời phải sống, không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào chuyện của người khác đi.
Nhưng Trịnh Quyên làm loạn như vậy, không khác gì Mạnh Khương Nữ khóc trước Vạn Lý Trường Thành, ngày nào cũng đóng phim tình cảm, đi làm cũng cảm thấy thú vị hơn nhiều.
Như vậy sao có thể không nghị luận được, không phải rất thú vị sao?
Trịnh Quyên làm chuyện này đương nhiên là vì bắt cóc đạo đức, vừa nhận sai, vừa lén lút chỉ trích Thiện Thành, khiến Thiện Thành tức giận đến mức muốn nổ tung tại chỗ.
Đây là chuyện mất mặt cỡ nào!
Người nhà tới công ty gây rối, vẫn là chuyện rất mất mặt.
Ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết Trịnh Quyên, Thiện Thành cũng đều có.
Sếp lớn bảo Thiện Thành về nhà giải quyết chuyện gia đình, coi như là nghỉ phép, ngày nào cũng gây rối như vậy, sẽ khiến mọi người trong công ty bồn chồn.
Chủ yếu là không tập trung làm việc, tất cả đều chạy tới xem náo nhiệt.
Mọi người đều hưng phấn, hưng phấn như chồn tới ruộng dưa, vui vẻ ăn dưa.
Ảnh hưởng không tốt.
Thấy càng nhiều người vây xem, Trịnh Quyên càng hăng say, Trịnh Quyên có biết Thiện Thành rất quan tâm đến công việc không, đương nhiên là biết, bởi vì biết, cho nên mới có thể làm hắn bận tâm.
Trịnh Quyên cũng rất sợ hãi, sợ phải ly hôn với Thiện Thành, gây rối như vậy, làm ra nhiều chuyện như vậy, đều là vì muốn Thiện Thành thỏa hiệp.
Đến nỗi Thiện Thành có thể giữ được công việc này hay không, Trịnh Quyên không quan tâm, cũng không thể chú ý đến, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là, hôn nhân xảy ra vấn đề, chồng muốn ly hôn với bà, phải níu kéo chồng, cứu vãn hôn nhân.
Yên lặng là một cách, la lối khóc lóc lăn lộn cũng là một cách.
Trịnh Quyên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách này, chỉ có thể bắt cóc đạo đức để Thiện Thành khuất phục.
Chỉ cần không ly hôn, chuyện sau đó cũng dễ nói.
Hành vi của Trịnh Quyên nhìn qua rất ngu xuẩn, nhưng đây là cách hiệu quả nhất đối với Trịnh Quyên, bởi vì bà không còn cách khác.
Loại tình huống này, không cần sếp phải nói, Thiện Thành cũng sẽ xin nghỉ.
Trịnh Quyên càng làm ầm ĩ như vậy, trong lòng Thiện Thành lại càng hận.
Sếp lớn bảo Thiện Thành xử lý chuyện gia đình, Thiện Thành đương nhiên là liên tục đồng ý, không đi làm, trong lòng lại càng chùng xuống.
Cũng không biết chuyện này khi nào mới có thể giải quyết xong, bản thân có bị sếp ném ở cái xó xỉnh nào đó, không có cơ hội tiến lên.
Đây là nỗi xấu hổ của tầng lớp trung lưu, một khi xảy ra biến cố nào đó, sẽ không thể duy trì được cuộc sống trước đó.
Thiện Thành kiên định muốn ly hôn, Trịnh Quyên cương quyết không chịu ly hôn, ngày nào cũng là, anh có người khác, anh chính là muốn ép tôi thoái vị.
Nói tới chuyện ngoại tình, Trịnh Quyên sẽ lập tức lật lọng, anh cũng ngoại tình, anh dựa vào cái gì mà muốn ly hôn.
Dựa vào cái gì, Thiện Thành cười lạnh, “Chỉ dựa vào việc tôi kiếm tiền, mỗi một đồng tiền cô cầm đều là do tôi kiếm, cho nên, tôi có tư cách ly hôn với cô, cô cũng có nghĩa vụ phải thủ thân như ngọc vì tôi.”
“Cô như vậy lại không chịu nổi cô đơn, chẳng lẽ tôi chưa đủ thỏa mãn cô sao?”
“Cô còn muốn ra ngoài tìm đàn ông, cô không rẻ tiền thì ai rẻ tiền.”
Hai vợ chồng tranh cãi mãi không dứt, Nam Chi lại sống rất an tĩnh, nỗ lực học múa, nhưng đi học vẫn không hiểu như cũ, nhưng các giáo viên đối với việc gọi Nam Chi lên trả lời, đều chỉ gọi tới văn phòng, hỏi tại sao lại không làm bài tập.
Nam Chi chỉ muốn nói, khoảng cách quá lớn, ta vẫn chỉ là đứa trẻ chưa vào lớp một, vẫn còn quá sớm để làm những bài này.
Giáo viên múa nói sắp có một cuộc thi đấu, các bạn học múa đều có thể đến thử, nếu có thể đạt được thứ hạng cao, cũng có thể được cộng điểm.
Thời điểm tuyển sinh đại học, cũng sẽ được xem xét.
Nam Cho vô cùng đồng ý, chủ yếu là tham gia thi đấu rồi, sẽ không phải tới lớp làm bài tập.
Nhưng mà mua trang phục biểu diễn cần phải có tiền, Nam Chi nhìn số tiền trong thẻ, nghĩ tới lần trước đánh Hứa Lạc, phải trả tiền thuốc men cho Hứa Lạc, bên trong đã không còn lại bao nhiêu.
Đây đều là tiền mừng tuổi của Thiện Tĩnh!
Nam Chi cảm thấy không phục, muốn lấy lại tiền, sau giờ học, cô đến đồn cảnh sát, hỏi cảnh sát, cô có thể đòi Hứa Lạc bồi thường tổn thất tinh thần hay không?
Hứa Lạc cố ý nói như vậy, đã gây ra cho cô tổn thương về mặt tinh thần.
Bây giờ thậm chí cô còn không có bạn bè ở trường.
Cảnh sát nói có thể, nhưng cô cần phải đi đòi Hứa Lạc, bọn họ sẽ là người hòa giải.
Từ sau vụ bắt cóc, Hứa Lạc đã không còn quay lại trường học, hắn bị giam ở đồn cảnh sát một thời gian rồi được thả ra, nhưng cũng không quay lại trường học.
Trường học đồng ý chuyện Hứa Lạc không đi học nữa, nếu có một ngày Hứa Lạc quay lại trường, sẽ cho hắn thôi học.
Trường học cũng rất bực bội nha, bởi vì một Hứa Lạc, đã làm tổn hại tới thanh danh của trường.
Đặc biệt là chuyện đã xảy ra giữa học sinh nam và học sinh nữ.
Bây giờ, Nam Chi không thể tìm thấy Hứa Lạc.
Cha nuôi của Hứa Lạc đã ngồi tù, Hứa Lạc đã không còn ai chống lưng, không biết đã chạy đi đâu.
Nam Chi chỉ có thể về nhà xin tiền phụ huynh, kết quả trong nhà chỉ có một đứa em trai là phụ huynh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]