Edit: Kim
Hứa Lạc: “......... Tôi là con người, tôi có thể cảm nhận được, em trước kia là nhu nhược, nặng nề tâm sự, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được khát vọng trong lòng em.”
“Nhưng không biết từ khi nào, em đã thay đổi, em trở nên vô tâm, giống như đã biến thành một người khác, trở thành một người lạnh lùng.”
Nam Chi: “Tôi lạnh lùng?”
Cha mẹ ta đều khen ta là đứa trẻ đáng yêu đấy, ngươi lại nói ta lạnh lùng.
Ta vẫn là ta, nhưng đánh giá của mỗi người lại khác nhau, chẳng lẽ ta ở trong lòng mỗi người, dáng vẻ đều khác nhau sao?
Vậy rốt cuộc ta có bộ dạng như thế nào nha?
Nam Chi đột nhiên cảm thấy tò mò, không biết trong mắt người khác, mình trông như thế nào?
Nhưng nghĩ lại, đó chỉ là một câu nói tùy ý của người khác mà thôi, mẹ yêu cô, đương nhiên sẽ thấy cô đáng yêu.
Ở trong mắt một số người, cô lại là đứa trẻ làm người ta chán ghét.
Ồ, ta, ở trong mắt người khác, ta có nhiều mặt như vậy, nhưng đó đều không phải là ta.
Thời điểm bọn họ nói chuyện, mang theo tình yêu, mang theo thù hận, mang theo chán ghét, hoặc cũng là lạnh nhạt có lệ.
Nam Chi hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu xem mình ở trong mắt người khác trông như thế nào, càng không quan tâm tới lời Hứa Lạc nói.
Dù sao thì hắn cũng muốn lừa cô.
Bộ dạng không thèm để ý này của Nam Chi, làm Hứa Lạc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3645318/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.