“Trả giá rất nhiều, còn muốn giấu tôi tìm người đàn ông khác, cô đúng là vất vả đấy.”
Trịnh Quyên bị trào phúng đến đỏ cả mặt, lại thẹn quá hóa giận nói: “Thiện Thành, anh đừng nói như thể anh trong sạch lắm, không phải anh cũng đi tìm mấy nhân viên nữ trong công ty hay sao, tôi đều giả bộ làm như không biết.”
“Nhưng tôi cũng là con người, trong lòng tôi rất khó chịu, anh không thể chung thủy với tôi, dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi phải chung thủy với anh.”
Thiện Thành chỉ cười lạnh không nói gì.
Thiện Dương:.........
Cha mẹ hắn thật sự không phải là con người!
Đều không phải người tốt gì.
Dục vọng của người trưởng thành thật sự làm người ta cảm thấy kinh tởm!
Thiện Thành quay đầu nói với hai đứa nhỏ: “Ngày mai đi làm giám định huyết thống, sau khi giám định sau, lập tức ly hôn.”
“Thiện Thành, anh đúng là không có lương tâm, tôi sẽ không cho anh được sống tốt.” Trịnh Quyên mạnh miệng nói, nhưng giữa mày lại tỏ ra vẻ yếu đuối, bất lực.
Hiển nhiên, trong mối quan hệ này, Trịnh Quyên ở trong nhà nhìn qua rất quyền thế, nhưng lại là phải dựa vào chồng.
Bây giờ phải ly hôn, Trịnh Quyên cũng rất mê mang, cũng tràn ngập sợ hãi đối với tương lai.
“Tôi có thể làm sao bây giờ, cô muốn tôi phải làm sao bây giờ?” Thiện Thành rít gào, giận tím mặt nói: “Bây giờ toàn công ty đã biết tôi là rùa đầu xanh, đều biết tôi bị lừa, tôi không ly hôn, còn làm người thế nào, còn có thể ngẩng đầu lên làm người thế nào?”
Mấu chốt là, hắn còn quản lý nhiều người như vậy, nếu những người này không phục, không có việc gì còn mắng hắn là rùa đầu xanh.
Chuyện này không chỉ người trong công ty biết, mà còn gây xôn xao dư luận địa phương, e rằng sẽ lấy chuyện này ra làm ví dụ điển hình, sẽ không ngừng đăng trên trang tin tức.
Sự sỉ nhục này đều là do Trịnh Quyên gây ra cho hắn, hắn hận không thể giết chết Trịnh Quyên.
Trịnh Quyên theo bản năng trốn tránh trách nhiệm, bà chỉ vào Nam Chi nói: “Là nó, là nó sai, nếu không phải nó nói trước mặt nhiều người như vậy, cũng sẽ không có nhiều người biết.”
Nam Chi phản bác: “Nếu không phải mẹ vào trường nói con bị Hứa Lạc làm tổn hại, con cũng sẽ không nói.”
“Con cảm thấy rất kỳ lạ, mẹ nói chuyện như vậy là không biết xấu hổ, nhưng mẹ lại cùng chú làm……”
“Ông xã, anh nghe em nói, nó là đang trả thù chúng ta.”
Nam Chi:........
Tùy bà thích nói thế nào thì nói.
“Đủ rồi, hai người phụ nữ các người đều không phải thứ tốt đẹp gì.” Thiện Thành không thể chịu đựng được nữa, nói thẳng, ánh mắt hung ác.
Thiện Thành không muốn tranh cãi nữa, quá mệt mỏi, hắn vào phòng nghỉ ngơi, còn quay đầu lại nói với Nam Chi và Thiện Dương: “Ngày mai không tới trường, đi làm xét nghiệm ADN.”
Thiện Thành đóng cửa lại, ngăn cách với động tĩnh bên ngoài, Trịnh Quyên nhìn Nam Chi, cười lạnh nói: “Thiện Tĩnh, mày sẽ gặp báo ứng, mày cho rằng tao ly hôn với cha mày rồi, mày sẽ có thể sống tốt sao?”
“Đàn ông ấy mà, không thể không có phụ nữ, hắn sẽ nhanh chóng kết hôn, không bao lâu mày sẽ có mẹ kế, mẹ kế đấy, mẹ kế có thể đối xử tốt với mày đến mức nào.”
“Bất luận tao làm cái gì, cũng là vì muốn tốt cho mày, đều là vì muốn mày có một cái tương lai tốt đẹp.”
“Nhưng mày báo đáp tao thế nào, tao sẽ mở to hai mắt ra mà nhìn, xem mày có thể sống tốt như thế nào, tao sẽ ngày ngày nguyền rủa mày, mày hủy hoại tao, mày sẽ gặp báo ứng, mày nhất định sẽ gặp báo ứng.”
“Ngay đến cả cha mẹ mà mày còn bất hiếu, đến cha mẹ còn không đối xử tốt, người như mày không xứng làm người, mày ích kỷ như vậy, nhất định sẽ có báo ứng.”
“Chờ tới khi mày có mẹ kế, tao xem mày có thể sống yên ổn thế nào.”
Nói xong lời cuối cùng, Trịnh Quyên đã khàn cả giọng, vẻ mặt đầy đau đớn, như một người phụ nữ đã phải chịu nỗi đau cùng cực, bà đau đớn như vậy, uất ức như vậy, đáng thương như vậy, oan uổng như vậy.
Nam Chi thờ ơ, “Mẹ, mẹ có muốn ly hôn với cha không?”
Vẻ mặt Trịnh Quyên như bị đánh một quyền, “Cho dù có ly hôn, thì tao vẫn là mẹ mày, mày vĩnh viễn không bao giờ có thể thoát khỏi tao, tao hận mày.”
“Tao hận mày cả đời, Thiện Tĩnh, mày hủy hoại tao, tao hận mày.”
Nam Chi nghe thấy những lời này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đây không phải là cảm xúc của cô.
Trịnh Quyên khóc thút thít, nhốt mình ở trong phòng, phòng bên cạnh vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Trịnh Quyên.
Nam Chi như bà cụ non mà thở dài, nói với em trai: “Em trai, em có đói không, chúng ta nấu cơm ăn đi?”
Ngày hôm nay đã quá đói bụng.
Thiện Dương hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, đã là lúc nào rồi, làm sao chị gái còn có tâm trạng mà ăn cơm?
Nam Chi nói: “Vậy chúng ta ăn mì đi.”
Thiện Dương: “Tùy chị.”
Nam Chi bắt đầu đổ nước, đun sôi, Thiện Dương đi đến bên cạnh Nam Chi, nói: “Chị, chị có biết sau khi chị làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
Nam Chi đập trứng gà vào nấu, nghiêng đầu nói: “Biết chứ, để chị ngẫm lại xem có câu nói kia, ồ, nghĩ ra rồi…..”
“Món quà do số phận ban tặng đã được ấn định một cái giá bí mật, chúng ta muốn dựa vào cha mẹ, dựa vào tài nguyên mà cha mẹ cho, như vậy chúng ta phải gánh vác những thương tổn và khống chế từ cha mẹ.”
Không có năng lực sinh tồn, phải dựa vào người khác, sẽ bị người ta khống chế, làm tổn thương.
Đây là nơi tạo ra tổn thương.
Thiện Dương:........
Người chị gái này, khi thì thông minh, khi thì ngu dốt.
Nói cô là liều lĩnh đi, cô biết hậu quả của việc mình làm, nhưng vẫn làm như cũ.
Thiện Dương: “Mạng sống do người khác cho, ăn cũng là đồ của người khác cho, còn muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Nam Chi xin lỗi Thiện Dương: “Em trai, chị không nghĩ tới em, chị đã sắp 18 tuổi, nhưng em thì vẫn chưa.”
Thiện Dương chỉ nói: “Cũng chỉ vài năm mà thôi, tóm lại là sẽ có cách.”
Nam Chi vui vẻ nhảy cẫng lên, “Em trai, em đúng là người tốt, chị thích em, Thiện Tĩnh thích em trai nhất.”
Thời điểm Nam Chi khen ngợi người khác, vô cùng chân thành nhiệt tình, đôi mắt ngập nước tràn đầy chân thành, “Em trai, chị rất thích em.”
Hẳn là nên gọi là anh, nhưng Nam Chi ỷ vào việc thân thể này lớn hơn Thiện Dương, cứ em trai, em trai mà kêu.
Tai Thiện Dương hơi đỏ lên, “Nước sôi rồi, chúng ta nấu mì đi.”
Nam Chi ừ một tiếng, thời điểm hai người đang ăn, Thiện Dương nói: “Nếu chúng ta không phải chị em ruột, ở trong lòng em, chị vẫn là chị gái của em.”
Nam Chi gật đầu, “Chị cũng vậy, em là em trai của chị.”
Cơm nước xong, hai người trở về phòng của mình, mỗi người đều có tâm trạng khác nhau, Nam Chi hoàn toàn không có một chút gánh nặng tâm lý nào.
Làm trẻ con, Nam Chi hoàn toàn không có một chút gánh nặng tâm lý khi nhờ người khác giúp đỡ.
Trẻ con, là nhóm quần thể yếu ớt nhất, nhất định phải tìm người giúp đỡ, cha mẹ không thể giúp được, vậy cũng chỉ có thể tìm sự giúp đỡ từ xã hội.
Chờ đến khi có thể vào đại học, thành niên rồi, là có thể tự do hơn một chút.
Ngày hôm sau, tinh thần của mọi người trong nhà đều không tốt, Trịnh Quyên dậy sớm nấu cơm cho mọi người, Thiện Thành vẫn ăn như thường lệ, nhưng không nói lấy một lời, thái độ cũng không hề dịu xuống, khiến sắc mặt của Trịnh Quyên cũng trở nên không tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]