Những lời chế nhạo như vậy giống như những cái tát, tát vào mặt Thiện Thành.
Hắn kéo quần lên, giận giữ mở cửa ra, mấy đồng nghiệp sợ đến mức run lên, run rẩy kéo đũng quần.
Người ở gần cửa nhà vệ sinh nhất lập tức bỏ chạy, mấy đồng nghiệp đứng xa, bị Thiện Thành bắt được.
Đồng nghiệp bị bắt được, trong lòng cảm thấy thật xui xẻo, thành thật kể lại mọi chuyện, sắc mặt của Thiện Thành lập tức xanh trắng đan xen, vô cùng tức giận.
Vội vàng đi xem tin tức địa phương, thật sự nhìn thấy con gái đang đứng trên tòa nhà cao tầng, thân hình gầy gò, tựa như một cơn gió có thể thổi bay.
Nhưng diễn biến tiếp theo, làm Thiện Thành cảm thấy thà có một cơn gió thổi Thiện Tĩnh rơi xuống khỏi tòa nhà cao tầng đi, như vậy những chuyện sau đó sẽ không xảy ra.
Ngu xuẩn, Trịnh Quyên đúng là một kẻ ngu xuẩn, tại sao có thể ngu xuẩn đến mức này được.
Tại sao lại đến trường học, loại chuyện này giấu đi còn không kịp, còn cố ý đi rêu rao.
Trịnh Quyên, cô cũng rất giỏi, vậy mà lại dám đội nón xanh cho ông đây.
Nhớ tới vẻ mặt của sếp, Thiện Thành hận không thể quay ngược thời gian, tuyệt đối sẽ không bày tỏ lòng trung thành trước mặt sếp.
Chắc chắn lúc ấy trong lòng sếp đang nghĩ, đây là loại ngu ngốc gì vậy?
Cái loại vẻ mặt thông cảm lại có chút cạn lời này, làm trong lòng Thiện Thành tức giận đến mức hận không thể giết người.
Đầy sự chán ghét và tức giận đối với hai người phụ nữ trong nhà.
Nam Chi bị người nhà nhìn chằm chằm, cô nhìn về phía Trịnh Quyên, “Mẹ, con nên trả lời như thế nào?”
Ngực Trịnh Quyên cứng lại, trước mắt tối sầm, lúc này tại sao mày lại hỏi tao, muốn nghe lời tao.
Sắc mặt Thiện Thành đen như đít nồi, “Mày nói thẳng, là cái dạng gì, chính là cái dạng gì?”
Nam Chi lại hỏi: “Con có thể nói sao, nếu xảy ra chuyện gì, hai người có trách con không?”
Ta nói sự thật, đến lúc đó các người lại trách ta, trách ta nói thật.
Thiện Dương:..........
Chị gái vẫn luôn ngốc nghếch, nhưng không ngờ cô lại biết cách chọc tức người khác tới vậy.
Thiện Thành tức muốn điên rồi, trên trán, trên mặt hắn nổi đầy gân xanh, vặn vẹo như giun đất, như mấy con giun xanh vặn vẹo trên nền đất đỏ.
Thiện Thành rít gào: “Mày nói đi.”
“Không được nói.” Trịnh Quyên gào lên khàn cả giọng, “Ông xã, tại sao anh lại có thể tin lời đứa trẻ, không tin lời em nói, Thiện Tĩnh hận em, mới cố ý nói như vậy, chuyện lần này nó đã gây ra ầm ĩ quá lớn, nó sợ hãi, cho nên mới nói lung tung.”
“Thiện Tĩnh, mày nhanh nói với cha mày đi, nói mày nói dối, tất cả những gì mày nói đều là nói dối.”
Nam Chi thở dài, vẻ mặt lộ ra biểu cảm mềm mại như sáp, “Con nên nghe lời ai đây?”
“Nghe tao.” Hai người đồng thanh nói.
Nam Chi rất rối rắm, nhìn cha mẹ, “Ai nha, con đau lòng quá, con không biết, đừng hỏi con.”
Thiện Thành nói: “Thiện Tĩnh, tao là người nuôi mày, đồ mày ăn đều là do tao cho, mày nên nghĩ cho kĩ, mày nên đứng về phía ai?”
Nam Chi bối rối, “Nhưng mà mẹ nói, những gì của con đều là do mẹ cho, ăn mặc đều là do mẹ cung cấp.”
“Cái rắm, cô ta bỏ ra một phân tiền nào sao, thứ gì không phải do tao đưa tiền, tất cả đều là nhờ tao phấn đấu mà có.”
“Thiện Thành, anh đúng là vô lương tâm, nhiều năm như vậy, tôi vì cái nhà này mà nhọc lòng bao nhiêu, tôi sinh con cho anh, vì anh mà nhọc lòng tất cả mọi chuyện, nếu không có tôi, anh có thể yên tâm làm việc được sao?”
“Tôi làm việc còn không được trả tiền lương, anh lại nói tôi không làm gì, Thiện Thành, anh đúng là đồ khốn, cho dù có tìm bảo mẫu giặt giũ nấu cơm, mỗi tháng tối thiểu cũng phải trả hai ngàn tệ.”
“Mà anh thì sao, mỗi lần muốn lấy tiền chỗ anh, anh đều không tình nguyện, tiền đó tiêu cho một mình tôi sao, Thiện Tĩnh và Thiện Dương hít không khí mà lớn sao?”
Nghe thấy người vợ ngoại tình chỉ trích mình, Thiện Thành càng thêm tức giận, “Ông đây đi làm phải khom lưng uốn gối, cười với người khác mà kiếm tiền, cho dù tôi có cho cô bao nhiêu tiền, cô cũng không thỏa mãn.”
“Trịnh Quyên, tôi nuôi cô, cho cô sống cuộc sống của giới quý tộc, chỉ yêu cầu cô nuôi dưỡng con cái, làm việc nhà, cô lại dám cầm tiền của ông đây đi làm loạn.”
“Đứa con gái cô nuôi ra cũng ti tiện giống như cô, từ nhỏ đã học hành không ra gì.”
“Ly hôn đi, ông đây muốn ly hôn!”
Hai người bắt đầu cãi vã, Nam Chi đứng bên cạnh nhìn hai người cãi vã nước miếng văng tứ tung, chỉ trích lẫn nhau, tràn đầy oán độc.
Bọn họ ngày thường cũng có thể xem là cặp vợ chồng ân ái, nhưng bây giờ, lại coi đối phương là kẻ thù, là người ghét nhất trong đời.
Nam Chi không có cảm giác tồn tại, Thiện Dương nhìn chằm chằm vào chị gái, Nam Chi mỉm cười với Thiện Dương.
Thiện Dương đột nhiên cảm thấy, trên người chị gái có một cổ tàn nhẫn không tả xiết, là loại tàn nhẫn ngây thơ.
Rốt cuộc là chị gái làm sao vậy, có phải bị bệnh rồi không?
Nghe những lời chỉ trích, chửi bới oán độc bên tai, dù sao thì Thiện Dương cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lòng tràn đầy bối rối, sợ hãi đối với những chuyện chưa biết.
Nếu cha mẹ thật sự ly hôn, cuộc sống của hắn cũng sẽ trở nên mất kiểm soát.
Cũng không biết là tốt hay xấu.
Hai người dốc toàn lực, cãi vã dữ dội, kích động đập phá đồ đạc, thậm chí còn động thủ với đối phương, chỉ một lúc sau, trên người trên mặt bọn họ đã có những vết thương.
Nam Chi kéo em trai ra xa, sợ bị lan tới.
Bọn họ thích đánh thì đánh, nhưng đừng có đánh cô và em trai là được.
Cảm xúc bị kích thích giống như một sợi dây cao su bị kéo căng, kéo đến cực hạn, sẽ đứt, nhẹ nhàng nảy lên hai cái.
Bọn họ tranh cãi cũng mệt rồi, đập đồ cũng mệt rồi, dùng đôi mắt đỏ ngầu như đấu bò mà nhìn đối phương, hận không thể dùng sừng trên đầu mà giết chết đối phương.
Trong phòng khách rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, một lát sau, Thiện Thành lại chuyển sự chú ý về phía Nam Chi, “Mày nói cho tao biết, rốt cuộc là mẹ mày có hay không?”
Nam Chi khẳng định gật đầu, “Có.”
Sợi dây cao su đã bị đứt hoàn toàn, Thiện Thành nhìn Trịnh Quyên, không nói một lời, yên tĩnh như vậy ngược lại càng làm người ta thêm sợ hãi.
“Thiện Tĩnh, tao hận mày, mày hủy hoại tao, hủy hoại cái gia đình này, mày sẽ không có kết cục tốt, tao muốn biết, mày không có người mẹ này là tao, mày có thể sống thoải mái như thế nào.”
Trịnh Quyên không thể khống chế được, hét vào mặt Nam Chi, vẻ mặt tuyệt vọng lại căm hận, tràn ngập oán độc.
Thiện Thành nhìn hai đứa trẻ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Hai đứa nhỏ này có phải là con của tôi không?”
Trịnh Quyên ngẩn ngơ, giống như nhất thời chưa kịp hiểu xem Thiện Thành có ý gì, chờ đến khi hiểu ra, lập tức giận tím mặt, bị nhục nhã mà gào khóc.
Thiện Thành nói thẳng: “Tôi phải làm xét nghiệm ADN, nếu hai đứa nhỏ này không phải là con của tôi, Trịnh Quyên, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Bị phản bội thì cũng thôi đi, nhưng nếu còn thay người đàn ông khác nuôi con mười mấy năm, không phải là một, mà là hai, Thiện Thành cảm thấy mình sẽ phát điên.
Sắc mặt Thiện Dương chết lặng, hắn biết sẽ là cái kết quả này, bị phản bội, sẽ hoài nghi đứa nhỏ này có phải là con của mình không.
Thiện Dương cũng không biết mình có phải là con ruột của cha hay không, nhưng hắn thật sự cảm thấy mình sắp điên rồi.
Trịnh Quyên thấy chồng tuyệt tình như vậy, thật sự đau lòng, ngay cả chất vấn cũng run rẩy, “Thiện Thành, anh thật sự phải vô tình như vậy sao, tôi đã vì cái nhà này mà trả giá nhiều như vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]