Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Ăn xong bữa sáng, người một nhà lên xe đi làm xét nghiệm ADN, cả nhà đều làm.

Mất một khoảng thời gian mới có kết quả, Thiện Thành trả thêm tiền để làm dịch vụ cấp tốc, bộ dạng kia là gấp không chờ nổi, làm Trịnh Quyên lại oán hận trừng mắt nhìn Nam Chi.

Nam Chi miễn nhiễm với ánh mắt này, có chuyện gì cũng đều là cô sai, dù sao thì Trịnh Quyên cũng không sai.

Người lớn cũng là con người nha, làm sai là chuyện rất bình thường, tại sao lại không thể thừa nhận sai lầm của mình.

Thừa nhận sai lầm khó tới vậy sao?

Thừa nhận sai lầm không xấu, nhưng đến chết vẫn ngoan cố, còn cảm thấy mình phải giữ tôn nghiêm, thật sự là vô cùng xấu xí.

Cho dù có làm cấp tốc thì vẫn phải mất mấy ngày, một nhà bốn người lại về nhà, Thiện Thành xin nghỉ không đi làm, Nam Chi và Thiện Dương không muốn ở trong nhà, theo thường lệ đến trường.

Nam Chi vừa đến trường học, đã gặp phải đủ loại ánh mắt, thời điểm tan học, thậm chí còn có nam sinh chỉ chỉ trỏ trỏ Nam Chi.

Có người còn hỏi Nam Chi là Hứa Lạc đã cho cô bao nhiêu tiền?

Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Đưa tiền cái gì?”

Cô vừa nói ra lời này, mấy nam sinh lập tức ha ha ha cười lớn, “Cậu còn giả vờ cái gì, không phải cậu hiểu rất rõ sao, chẳng phải cậu đã cùng Hứa Lạc làm chuyện kia rồi sao?”

Nam Chi ồ một tiếng, còn nói thêm: “Không phải tôi đã làm kiểm tra rồi sao, tôi và Hứa Lạc không xảy ra chuyện gì cả.”

Bạn học nam khinh thường nói: “Ai biết được, kết quả kiểm tra cũng có thể làm giả, cậu là nữ, vì cậu, cái kết quả kia hoàn toàn có thể làm giả.”

Nam Chi khó hiểu, “Ý của cậu là, kết quả kia là già?”

Bạn học nam: “Chắc chắn rồi!”

Nam Chi lại hỏi: “Cho dù là thật hay giả, các cậu đều cảm thấy là giả sao?”

Các bạn học nam không nói lời nào.

Nam Chi hiểu ra, bọn họ nhận định là giả, bất luận cái kết quả kiểm tra kia là thật hay giả, bọn họ đều cho rằng là giả.

Làm kiểm tra căn bản không có tác dụng gì, cho dù có đặt chứng cứ ở trước mặt, bọn họ cũng sẽ không tin.

Nam Chi kinh ngạc cảm thán, lại có chút sáng tỏ, đây chắc là thành kiến mà hệ thống ca ca nói đi.

Nam Chi nhìn mấy nam sinh cao lớn nói lời thô lỗ, trên môi là râu mới mọc, khuôn mặt còn có dấu vết của tuổi dậy thì, mụn nổi gập ghềnh.

Đột nhiên, trong lòng Nam Chi nổi lên một trận ghê tởm.



Trong không khí dường như tỏa ra một loại hơi thở hôi thối.

Y, ghét bỏ quá nha.

Nam Chi hỏi: “Các cậu nói những lời này, là muốn ngủ với tôi sao?”

Các nam sinh lập tức nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy ý giễu cợt, còn đánh giá thân thể Nam Chi, cố ý hỏi xem là bao nhiêu tiền?

Nam sinh ở tuổi này, là tùy ý làm bậy, đặc biệt thích chỉ chỉ trỏ trỏ vào thân thể nữ giới, nếu ngực lớn một chút, sẽ bị gọi là ‘bò sữa’.

Sắc mặt Nam Chi không thay đổi, khi cô đi qua các nữ sinh, vẻ mặt của bọn họ rất phức tạp, muốn nói lại không dám nói, mang theo vẻ tức giận, lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

Nam Chi ung dung thong thả vén tay áo lên, bá vai với mấy nam sinh nói: “Không phải là không được, nếu các cậu có thể đánh thắng được tôi.”

Nam Chi nắm chặt tay, bang bang bang đánh các nam sinh mấy quyền, nhanh nhẹn đánh mấy người ngã xuống đất, còn tay đấm chân đá, trong lúc nhất thời, tiếng kêu khóc vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Trên mặt mấy nam sinh này đều bị thương, còn phải che khắp cơ thể, thầy Lý rất nhanh đã đến rồi.

Nam Chi nhìn thấy thầy Lý, nước mắt lập tức rơi xuống, tí tách lộc cộc, nhìn đáng thương tới cực điểm.

Nam Chi nói với thầy Lý: “Bọn họ bôi nhọ em, nói kết quả kiểm tra là giả, bọn họ muốn cưỡng ép em.”

Nam Chi khóc lóc nói với thầy Lý: “Thầy ơi, em nghĩ em nên chết đi còn hơn.”

Hệ thống:..........

Cái gì thế này!

Xong rồi, sao đứa trẻ lại trở nên thế này?

Mọi người:........

Thầy Lý:???

Hắn nhìn mấy nam sinh quằn quại trên mặt đất, râu còn chưa mọc xong, trong đầu đã có đủ thứ.

Thầy Lý thật sự rất sợ Thiện Tĩnh lại chạy đến tòa nhà cao tầng, bành một tiếng nhảy xuống.

Gân xanh trên trán hắn giật giật, duỗi chân đá một cái, “Còn chưa đứng lên?”

Thật sự quá mất mặt, tuổi còn chưa lớn, trong đầu đã có không ít rác rưởi, còn bị một nữ sinh đánh thành như vậy.

Nam Chi hỏi thầy Lý: “Thầy ơi, em có thể kiện bọn họ về tội cưỡng hiếp không?”



Thầy Lý:..........

Sắc mặt của mấy nam sinh thay đổi, bọn họ chỉ là to tiếng bắt nạt người khác, nhìn thấy nữ sinh khóc, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nhưng rốt cuộc đều là những học sinh chưa trải sự đời, lập tức bào chữa, “Chúng em còn chưa có làm gì, thật đấy, thầy ơi, chúng em chưa làm gì cả.”

Bây giờ đã bất chấp đau đớn trên người.

Thầy Lý nói: “Vậy mấy vết thương trên mặt các cậu, về nhà các cậu nói thế nào, vẫn nên mời phụ huynh tới đi, chuyện nghiêm trọng như vậy, không thể không mời phụ huynh.”

“Chúng em sai rồi, thật sự sai rồi, thầy ơi, đừng mời phụ huynh, vết thương trên mặt chúng em là do đánh nhau, không liên quan đến Thiện Tĩnh.”

Thầy Lý chỉ nói: “Mấy cậu nên xin lỗi Thiện Tĩnh.”

Ánh mắt bọn họ nhìn Thiện Tĩnh có chút sợ hãi, lập tức nói: “Thiện Tĩnh, thật xin lỗi, chúng tôi không nên làm như vậy.”

Nam Chi nghiêng đầu, đột nhiên ôm ngực, “Thầy ơi, em khổ quá, em cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn em đều rất kỳ lạ, thầy ơi, thà em đi chết đi còn hơn.”

Thầy Lý đau đầu tới cực điểm, “Đừng nói tới chết, Thiện Tĩnh, cuộc đời em còn rất dài, nếu chết đi, sẽ thật sự mất tất cả, suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, chúng ta không thể yêu cầu người khác phải làm cái gì được.”

“Người sống ở trên đời, không thể tránh khỏi một chút miệng lưỡi thị phi, nếu vì miệng lưỡi thị phi mà chết đi, như vậy là thật sự chết trong miệng người khác.”

“Em nghe thầy nói, đừng quá xúc động.”

Thầy Lý lại đá mấy người một cái, “Nhìn xem, chuyện các cậu đùa giỡn, người khác căn bản không thể chấp nhận được, các cậu muốn ép chết người sao?”

“Không dám, không dám……….” Mấy nam sinh sắp khóc rồi.

Con mẹ nó Thiện Tĩnh đúng là hung dữ, đánh đau quá!

Lông mi Nam Chi ươn ướt, cảm kích nói với thầy Lý: “Cảm ơn thầy, nếu có một ngày em tìm tới cái chết, cũng không liên quan tới thầy, chỉ là em không thể chịu đựng được nữa, thầy là một người thầy tốt.”

Thầy Lý rất đau đầu, đừng nói nữa, bây giờ hắn không thể nghe tới từ chết.

Có mấy nam sinh này là xết xe đổ, mọi người đều không dám nói cái gì quá đáng trước mặt Nam Chi, nói sau lưng thì Nam Chi không nghe thấy được, Nam Chi cũng không thèm để ý.

Nhưng nếu nghe thấy, Nam Chi nhất định sẽ đánh người, đánh xong vừa quay đầu lại đã nói, những người này muốn cưỡng hiếp cô.

Căn bản không thèm giấu giếm, mấy bạn học nam không dám đi khiêu khích Nam Chi nữa, rốt cuộc thì bị đánh rất đau.

Nhưng mấy bạn nữ cũng không dám qua lại với Nam Chi, dù sao thì cảm giác bị người ta bàn tán cũng không dễ chịu gì.

Cho dù bản thân mới chỉ tới gần Thiện Tĩnh, sẽ bị nam sinh nghị luận, bị nam sinh cười nhạo, cũng sẽ bị người ta nói là cùng một loại người với Thiện Tĩnh.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.