Edit: Kim
Ăn xong bữa sáng, người một nhà lên xe đi làm xét nghiệm ADN, cả nhà đều làm.
Mất một khoảng thời gian mới có kết quả, Thiện Thành trả thêm tiền để làm dịch vụ cấp tốc, bộ dạng kia là gấp không chờ nổi, làm Trịnh Quyên lại oán hận trừng mắt nhìn Nam Chi.
Nam Chi miễn nhiễm với ánh mắt này, có chuyện gì cũng đều là cô sai, dù sao thì Trịnh Quyên cũng không sai.
Người lớn cũng là con người nha, làm sai là chuyện rất bình thường, tại sao lại không thể thừa nhận sai lầm của mình.
Thừa nhận sai lầm khó tới vậy sao?
Thừa nhận sai lầm không xấu, nhưng đến chết vẫn ngoan cố, còn cảm thấy mình phải giữ tôn nghiêm, thật sự là vô cùng xấu xí.
Cho dù có làm cấp tốc thì vẫn phải mất mấy ngày, một nhà bốn người lại về nhà, Thiện Thành xin nghỉ không đi làm, Nam Chi và Thiện Dương không muốn ở trong nhà, theo thường lệ đến trường.
Nam Chi vừa đến trường học, đã gặp phải đủ loại ánh mắt, thời điểm tan học, thậm chí còn có nam sinh chỉ chỉ trỏ trỏ Nam Chi.
Có người còn hỏi Nam Chi là Hứa Lạc đã cho cô bao nhiêu tiền?
Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Đưa tiền cái gì?”
Cô vừa nói ra lời này, mấy nam sinh lập tức ha ha ha cười lớn, “Cậu còn giả vờ cái gì, không phải cậu hiểu rất rõ sao, chẳng phải cậu đã cùng Hứa Lạc làm chuyện kia rồi sao?”
Nam Chi ồ một tiếng, còn nói thêm: “Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3644109/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.