Edit: Kim
Tại sao lại như vậy?
Thầy Lý cảm thấy hai người bọn họ không phải là mẹ con, mà là kẻ thù.
Thầy Lý hỏi Nam Chi: “Em không có bị thương đúng không?”
Nam Chi lập tức nói: “Không có, thầy à, thầy có thể hỏi Hứa Lạc.”
“Hỏi cái tên tiểu bụi đời kia sao, lời một tiểu bụi đời nói có thể tin là thật sao, mày bảo cậu ta nói cái gì thì sao, không phải cậu ta rất nghe lời mày sao?”
Nam Chi:???
Tức quá nha, tức quá nha!
Ta muốn uống máu người này.
Không đúng, máu của người này chắc chắn không ngon.
Đầu Nam Chi kêu ong ong, cảm thấy ngực khó chịu không thể thở nổi.
Đây là biểu hiện của cao huyết áp sao?
Nam Chi: Ta không tức giận, không tức giận.
Không được, tức chết ta rồi!
Nam Chi lập tức lấy di động ra báo cảnh sát, “Tôi muốn báo án……..”
Nam Chi rất thích báo cảnh sát, sau khi báo cảnh sát xong, cô lại vội vã chạy đến tòa nhà cao tầng, gió ở đây rất lớn, Nam Chi nhìn xuống dưới, má ơi, cao quá nha, ta phải đứng cho vững!
Thầy Lý bị dọa sợ rồi, vội vàng đuổi theo, nhìn thấy Nam Chi đứng ở ngoài rìa tòa nhà cao tầng, trái tim hắn đập loạn xạ, “Thiện Tĩnh, có chuyện gì từ từ nói.”
Tôi biết mà, tôi biết ngay sẽ thế này mà!
Trịnh Quyên giống như người mất hồn đi ra ngoài, dường như còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, chờ tới khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3643557/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.