Edit: Kim
Trong lòng Hứa Lạc giằng co.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ, mặt cũng không nhịn được mà giật giật, vết thương trên mặt bị kéo ra, mũi đau nhức, hai mắt hắn nổi đầy sao.
Cảnh sát như hổ rình mồi nhìn Hứa Lạc, Hứa Lạc ho khan một tiếng, giơ loa lên nói: “Thiện Tĩnh, em xuống đây đi, giữa chúng ta……”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Lạc, một câu của Hứa Lạc có thể quyết định hướng đi của sự việc.
Thầy Lý khẩn trương đến mức bắp chân co rút, sợ Hứa Lạc nói sai, đứa nhỏ Thiện Tĩnh bị kích động sẽ nhảy xuống.
Hắn lau mồ hôi trên trán, căng thẳng quá!
Hứa Lạc hít một hơi thật sâu, “Tôi rất thích em, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Ồ……..”
Mọi người đồng loạt ồ lên, ý của Hứa Lạc là, giữa bọn họ thật sự có cái gì đó.
Có người đá vào đùi Hứa Lạc, làm Hứa Lạc quỳ xuống mặt đất.
Nam Chi đứng ở trên lầu cao, từ trên cao mà nhìn xuống Hứa Lạc, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.
Rốt cuộc thì Hứa Lạc cũng chính là người như vậy.
Hóa ra cuộc sống của Thiện Tĩnh đã không còn lựa chọn.
Hứa Lạc quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thiện Tĩnh đứng trên lầu cao, làn váy tung bay, tóc xõa tung, cô không khóc, không kêu gào, thậm chí đến cả lên án cũng không.
Lòng Hứa Lạc dần trầm xuống, cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bình tĩnh như vậy, cô có biết hắn nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3643558/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.