Có rất nhiều cha mẹ gặp phải chuyện này, đều hoang mang, oán hận, thậm chí còn không hiểu tại sao con mình lại tới nông nỗi này!
Tại sao phải làm như vậy?
Tại sao lại làm như vậy, chẳng lẽ trong đầu các người không có chút tự trách nào sao?
Hiển nhiên, mẹ Thiện Tĩnh cũng là một người trong lòng không có một chút tự trách, đứa trẻ Thiện Tĩnh kia nói không chừng sẽ bị Hứa Lạc dụ dỗ đi.
Một bên có thể cho đi tình yêu, cho dù là giả, thì mọi người đều sẽ hướng về những thứ tốt đẹp, cho dù có dùng thứ tốt đẹp này để bện bẫy rập, cũng sẽ dẫm lên, sau đó rơi xuống bẫy sâu không bao giờ có thể thoát ra được.
Người khác liếc mắt một cái có thể nhìn ra đó là một cái bẫy, nhưng đối với đương sự mà nói, chính là không có cách nào nhận ra.
Bởi vì quá tốt đẹp, là thứ mình luôn khao khát, không muốn thoát ra.
Bây giờ, bên cạnh còn có một người phụ nữ châm ngòi ly gián, sắc mặt của thầy Lý vô cùng khó coi, hắn bình tĩnh nói với Trịnh Quyên: “Mẹ Thiện Tĩnh, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi tìm đứa trẻ.”
Trịnh Quyên nói thẳng: “Không cần phải đi tìm, nó sẽ tự về.”
Thầy Lý:???
Hắn không hiểu, nhưng bị sốc rồi.
Cô thân làm phụ huynh, nhìn thấy con mình đi theo một đứa con trai mới 18 tuổi, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Ngay cả thầy Lý còn lo lắng muốn chết, thân làm phụ huynh lại không nói cái gì, đợi tới buổi tối, thầy Lý lại gọi điện thoại cho Trịnh Quyên, hỏi đứa trẻ đã trở về chưa?
Đối mặt với người ngoài, chỉ cần không làm việc gì khiến Trịnh Quyên lo lắng, bà đều có thể duy trì dáng vẻ của một vị phu nhân giàu có.
Bà dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với thầy Lý, đứa trẻ đã về nhà, hơn nữa còn cảm ơn thầy đã quan tâm tới đứa trẻ, sau này còn phải nhờ thầy để mắt tới đứa trẻ nhiều hơn.
Sau khi cúp điện thoại rồi, thầy Lý vẫn còn cau mày mà nhìn di động mãi, thậm chí còn hoài nghi mình gọi nhầm số, cảm giác như mẹ của Thiện Tĩnh đã đổi thành một người khác.
Đứa trẻ ở bên cạnh bậc cha mẹ cảm xúc không ổn định, thật sự rất khổ sở, bởi vì sẽ không biết khi nào cha mẹ sẽ bộc phát, đứa trẻ giống như chim sợ cành cong.
Thầy Lý đã chứng kiến quá nhiều, nhưng cũng không thể làm được gì, chỉ có thể yêu cầu chính mình trở thành một giáo viên ổn định về mặt cảm xúc, không tới mức đứa trẻ ở nhà đã là chim sợ cành cong, tới trường rồi vẫn là chim sợ cành cong.
Đời trước giết người, đời này dạy học.
Cũng may Thiện Tĩnh vẫn còn lý trí, về nhà, không làm ra chuyện gì khiến mình phải hối hận.
Chỉ cần Thiện Tĩnh có thể kiên trì thêm mấy năm, vào đại học rồi cuộc sống sẽ tốt hơn một chút.
Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là Hứa Lạc kia.
Bản thân không có tiền đồ, người không có tương lai, lại muốn kéo người khác xuống nước.
Đây mới chỉ là một cậu bé còn chưa trưởng thành, biết cái gì là trách nhiệm, biết cái gì là lập kế hoạch cho tương lai sao?
Không biết, chỉ biết bạn nữ xinh đẹp, tôi thích!
Thậm chí đó cũng chỉ là trí tưởng tượng khi bộ não tiết ra hormone mà thôi.
Nếu cậu ta cũng có thành tích tốt như Thiện Tĩnh, là một đôi học sinh cùng nhau tiến bộ, thầy Lý cảm thấy mình cũng không phải là người lạc hậu, nhất định phải chia rẽ người ta.
Nhưng Hứa Lạc này, không được điểm nào, chỉ có một gương mặt đẹp trai có thể lừa các thiếu nữ mà thôi.
Nam Chi bị Trịnh Quyên nhìn chằm chằm khi đang múa, Nam Chi thực hiện nhiều động tác có biên độ lớn, nhưng không có động tác nhảy nhót.
Cô thật sự đã rất đói, buổi tối ăn rất nhiều cơm, bây giờ còn đang đè nặng trong bụng cô, nếu phải nhảy, bụng sẽ đau.
Trịnh Quyên nhìn, lại không nói gì, con gái đã học múa được mười năm, nhưng bản thân Trịnh Quyên không có hiểu biết sâu về múa, đối với vũ đạo của con gái có tốt hay không, đều là thông qua giáo viên đánh giá.
Nếu giáo viên nói, Thiện Tĩnh múa rất khá, Trịnh Quyên lập tức vui vẻ, nếu giáo viên nói, trạng thái của Thiện Tĩnh không tốt lắm, bà sẽ lập tức quát mắng Thiện Tĩnh, nói Thiện Tĩnh chăm chỉ tập múa, chăm chỉ học tập.
Lại nói người nhà vì muốn bồi dưỡng Thiện Tĩnh mà phải bỏ ra biết bao nhiêu là tiền, biết bao nhiêu là công sức, đổi lại là một gia đình bình thường, liệu có cho Thiện Tĩnh học múa không?
Nam Chi chỉ múa may bằng cánh tay, Trịnh Quyên nhìn một lúc, cảnh cáo Nam Chi: “Chăm chỉ tập đi.” Sau đó liền đi rồi.
Bà vừa đi, Nam Chi lập tức dừng múa lại bắt đầu luyện võ, cô ngồi xếp bằng tiêu hóa đồ ăn, thuận tiện tiếp cận hạt giống hoa lan u minh.
“Chị……” Một hơi thở tới gần, Nam Chi lập tức nhìn thấy em trai của Thiện Tĩnh đang đến gần, Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Em làm gì vậy?”
Thiện Dương hỏi: “Chị, chị thật sự yêu đương với một tên bụi đời sao?”
Nam Chi lắc đầu: “Không có nha, chị và hắn không yêu đương, là người kia bám lấy chị.”
Thiện Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi, chị, chị cố gắng kiên trì thêm một chút, sắp lên đại học rồi, cha mẹ sẽ không quản được chị nữa.”
Nam Chi thâm trầm gật đầu, “Em trai nói đúng.”
Một lát sau, Nam Chi còn nói thêm: “Bọn họ không quản được chị, sẽ quản em.”
Trong cốt truyện, cặp cha mẹ này có thể quyết đoán từ bỏ Thiện Tĩnh, là bởi vì còn có một đứa con trai thông minh hơn, so với một đứa con gái vừa ngốc vừa cứng đầu, đứa con trai này tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến chuyện lực chú ý của cha mẹ đều dồn lên người mình, sắc mặt Thiện Dương cứng đờ, ngay sau đó nói: “Chị lo cho chính mình đi, chị cứng đầu với mẹ làm gì, cho dù mẹ có không có lý cũng thành có lý.”
Tuổi còn nhỏ đã lĩnh hội sâu sắc đạo lý này.
Có lẽ Thiện Dương thông minh linh hoạt hơn Thiện Tĩnh, mới có thể làm mình sống tốt hơn một chút, ngay cả dưới áp lực nặng nề từ cha mẹ.
Có lẽ có một người chị là vết xe đổ, Thiện Dương không từ bỏ việc hoàn thiện bản thân, không ngừng nỗ lực, trong đó cũng có một chút lừa gạt.
Nói ngắn gọn, cha mẹ muốn có một đứa con ưu tú, một đứa con có thể khống chế theo ý mình, cũng chứng minh rằng phương pháp của mình có thể khiến đứa trẻ càng thêm ưu tú.
Chỉ cần ưu tú, có nói cái gì cũng là đúng.
Sau đó, do thay đổi chính sách, một số yếu tố gây hỗn loạn xã hội bắt đầu được làm sáng tỏ, Thiện Tĩnh đã xảy ra chuyện, cũng là một mình Thiện Dương giúp thu xếp, không có nói cho cha mẹ biết.
Sau này Thiện Tĩnh ra tù, cũng là Thiện Dương giúp tìm chỗ ăn chỗ ở, từ đầu tới cuối, Thiện Dương chưa bao giờ nhắc một lời nào về chị gái với cha mẹ.
Cho dù có nói, cũng chỉ là nguyền rủa, oán hận vô tận, ngoài ra không còn gì nữa.
Cha mẹ khi nhắc tới người con gái này, cũng không hề có dịu dàng, chỉ cảm thấy mất mặt.
Trải qua rất nhiều chuyện, bản thân Thiện Tĩnh cũng không có ý định về nhà, sống thêm một ngày là gần thêm một ngày tới cuối đời.
Có đứa con trai như vậy, hai vợ chồng đã cảm thấy hài lòng, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất bây giờ cũng không bị hạ giai cấp.
Điều mà tầng lớp trung lưu sợ nhất là cái gì, chính là sợ con cái không giỏi giang bằng chính mình, chứ đừng nói tới việc nhảy lên tầng lớp khác.
Nam Chi nhìn thấy Thiện Dương mà cảm thấy ấm áp, đây là cảm giác của Thiện Tĩnh, trong cuộc đời kia, đứa em trai này chính là người đã sưởi ấm cô.
Hắn chưa bao giờ nói cô phải nỗ lực, hay cô là người thất bại linh tinh, mỗi lần tới thăm cô, hắn chỉ nói cô phải chăm sóc thân thể mình thật tốt.
Kỳ thật ngẫm lại, Thiện Tĩnh vẫn gặp được người tốt, trừ cha mẹ cô ra.
Có thầy Lý luôn tìm cô khuyên cô quay lại học tập, khuyên cô nhận sai với người nhà, cho dù có nói dối mà nhận sai, không thể lấy cuộc đời của mình ra mà giận dỗi.
Thầy Lý luôn có thể tìm thấy Thiện Tĩnh từ góc xó xỉnh, từ tiệm nét nhỏ hẹp sương khó lượn lờ, hay trong quán bar ánh đèn mờ ảo, vô cùng hỗn loạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]