Edit: Kim
Làm giáo viên nào có năng khiếu này, là thầy Lý tìm tới mấy kẻ nhàn rỗi, đưa cho bọn họ thuốc lá hoặc một ít tiền, nhờ bọn họ để mắt tới Thiện Tĩnh, nhìn thấy thì gọi điện thoại báo cho hắn biết.
Thầy Lý đã cố gắng hết sức giữ Thiện Tĩnh không rơi xuống đầm lầy, nhưng Thiện Tĩnh lại để mình càng ngày càng chìm sâu xuống đầm lầy, chung quy là cô không thể chịu đựng được.
Cũng may nửa đời sau còn có em trai chăm sóc, về phần Hứa Lạc, hắn như bốc hơi khỏi nhân gian, không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Thiện Tĩnh nữa.
Nhìn qua, Thiện Tĩnh là tự làm tự chịu, hoặc giống như lời Trịnh Quyên nói, vừa ngu ngốc vừa bướng bỉnh.
Rất nhiều lần, Thiện Tĩnh từ trong giấc mơ tỉnh lại, cảm thấy những chuyện đã trải qua giống như một cơn ác mộng, nhưng mà tất cả đều chân thật.
Thiện Dương nói với Nam Chi: “Chị, chị thích múa thì cứ múa đi, đừng có ngừng, đừng lo những chuyện khác, cha mẹ thế nào là chuyện của bọn họ.”
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại có thể nói ra những lời này, hoặc là phát triển sớm, hoặc là đã trải qua rất nhiều chuyện không vui, nhưng vẫn có thể tự giải quyết.
Có người có đủ năng lực để tự giải quyết, lại có một số người không có đủ năng lực tự giải quyết.
Nam Chi gật đầu nói: “Cảm ơn em trai, chị thích múa, chị sẽ tiếp tục múa.”
Hu hu hu, múa đơn giản hơn làm bài nhiều, ta thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3624801/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.