Edit: Kim
Trịnh Quyên nỗ lực nuôi dạy con cái như vậy, chính là vì muốn cái con đột phá giai cấp hiện tại.
Liều mạng tiến lên.
Thiện Thành có khả năng kiềm chế tính tình tốt hơn Trịnh Quyên, hắn nói với Nam Chi: “Mẹ con vì lo lắng cho con, mới sốt ruột một chút.”
Nam Chi gật đầu, “Con biết.” Trịnh Quyên là thật sự sốt ruột.
Thậm chí còn có hoảng loạn rõ rệt.
Thiện Thành còn nói thêm: “Cha nghe nói con yêu đương, đối phương còn là một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp?”
Nam Chi lắc đầu, “Không phải, con không quen anh ta, chúng con không có quan hệ gì cả.”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Mày còn nói mày không yêu đương với cậu ta, vậy mày chạy theo cậu ta làm cái gì, hai chúng mày muốn làm gì?”
“Mày là một đứa con gái, phải biết liêm sỉ, đừng làm mấy việc bẩn thỉu làm mất mặt gia đình.”
Nam Chi ngơ ngác nhìn Trịnh Quyên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ luôn nói những lời như vậy để làm tổn thương con, hạ thấp con?”
Trịnh Quyên như nghẹn lại, lập tức nói: “Tao là mẹ mày, tao là vì muốn tốt cho mày, ngày nào tao cũng nói những lời này, là vì muốn mày nghe lọt vào tai.”
Nam Chi: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, mẹ là mẹ của con, người không biết, còn tưởng chúng ta là kẻ thù đấy, lúc nào mẹ cũng nguyền rủa mắng chửi con.”
“Mẹ, lực niệm chú của con người rất lớn, ngày nào mẹ cũng mắng con là tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3624799/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.