Edit: Kim
Nhị Xuyên Tử cảm thấy, cái y thư này không thể truyền thừa được, nhất định là vì không ai hiểu trên đó viết cái gì.
Những chứng bệnh được Hương Châu tỷ tỷ ghi lại, chính là đồ gia truyền.
Nhị Xuyên Tử cảm thấy, cần phải vì hậu thế mê mang không hiểu trên đó viết cái gì, mà chép lại một bản.
Tuy rằng Nhị Xuyên Tử đọc sách chưa lâu, chữ viết chưa được tốt, nhưng vẫn có thể cho người ta biết đó là chữ gì.
Nhị Xuyên Tử muốn sao chép, Nam Chi rất hào phóng cho hắn chép, dù sao thì mấy thứ này cũng là để lại cho đồ đệ.
Nhị phòng và tam phòng có ba cái cô nương, một người thích thêu thùa, một người học mãi không thông, bảo bốc thuốc cũng không bốc được, quá khờ, chỉ có Thẩm Văn Tĩnh muốn học y.
Nam Chi nghĩ, có nên thu nhận thêm đồ đệ khác hay không.
Nhị Xuyên Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu mài mực chép sách, nhìn từng ca bệnh, Nhị Xuyên Tử phát hiện, Hương Châu tỷ tỷ đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người.
Nhưng Hương Châu tỷ tỷ lại không kiếm được bao nhiêu tiền, toàn dùng để ăn, hoặc là vào trong thành mua thuốc.
Trong lòng Nhị Xuyên Tử cảm thấy đáng tiếc, cảm thấy với tay nghề của Hương Châu tỷ tỷ, có thể vào trong thành làm đại phu.
Nhị Xuyên Tử nói với Nam Chi, Nam Chi không thèm để ý nói: “Tỷ sẽ không vào thành, tỷ thích sống trong thôn hơn, người trong thành không tin ta.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3563621/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.