Edit: Kim
Thẩm Gia Văn cảm thấy hôn nhân là một chuyện vô cùng phiền phức, bây giờ Hương Châu chưa gặp được người mình thích, kéo dài ra, lớn tuổi, càng không dễ gả đi, đến lúc đó sẽ không oán hận người nhà sao?
Thẩm Gia Văn nói: “Hương Châu, ngươi đi xem mắt đi, nếu gặp được người mình thích thì gả.”
Nam Chi than thở: “Vì cái gì nha, ta còn nhỏ như vậy, tại sao phải thành thân nha?”
Thẩm Gia Văn nhìn đối phương, vẻ mặt đối phương rất nghiêm túc, thật sự cảm thấy tuổi tác của mình vẫn còn nhỏ.
Đối với Thẩm Gia Văn mà nói, tuổi mười lăm đúng là không thể coi là lớn được, mới chỉ học tới cao trung.
Nhỏ hơn một hai tuổi, mới là tuổi dậy thì.
Nhưng ở thời cổ đại, đây đã là độ tuổi nên kết hôn.
Nhìn ánh mắt trong suốt tin cậy của đối phương, Thẩm Gia Văn càng thêm đau đầu, còn không bằng vẫn tiếp tục làm phu thê đâu?
Nhưng Thẩm Gia Văn cũng không muốn làm người tốt trong âm thầm, hắn cẩn thận giải thích sự tình, sợ bây giờ cô không gả chồng, tương lai lớn tuổi rồi muốn gả cho người, lại không gả được.
Lại cảm thấy bản thân lẻ loi hiu quạnh, muốn có hơi ấm gia đình.
Nam Chi nói thẳng: “Dù có làm bất kể chuyện gì cũng sẽ hối hận, không sao cả!”
Thẩm Gia Văn: “…… Ngươi đúng là nghĩ rất thoáng.”
Nam Chi buông tay, “Không có cách nào nha!”
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ngươi không thành thân, sẽ phải chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3563620/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.