Edit: Kim
Thẩm đại tẩu và hai người chị em dâu đều hốt hoảng, mấy đứa trẻ trong nhà nhìn bạc, đều cắn tay, không thể tin được.
Chủ gia đình là Thẩm Đại Sơn, trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, tuổi tác của ông cũng chỉ mới 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn vô cùng già nua.
Tuổi thọ của người cổ đại không dài, đặc biệt là bá tánh nghèo khổ.
Ông nghiêm túc nhìn Thẩm Gia Văn, “Bạc này, thật sự là tiền bán nấm?”
Nếu bán nấm có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, làm gì tới phiên Thẩm gia tới kiếm, đám thương nhân kia có con mắt tinh tường như vậy, nhìn thấy cơ hội kiếm tiền đều chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Thẩm Gia Văn đánh giá ông lão gầy gò, có thể nói người cổ đại tuy ngu dốt, nhưng họ cũng có cách sinh tồn của riêng mình.
Có lẽ vì sống quá khó khăn, ngược lại càng thêm cảnh giác, luôn sống trong trạng thái thấp thỏm sợ hãi.
Hành vi nhìn qua tương đối thiển cận, nhưng đối với bọn họ mà nói, đều là lựa chọn tối ưu.
Thẩm Gia Văn không dám có lệ với Thẩm Đại Sơn, lập tức giải thích rõ ràng số tiền này từ đâu mà có.
Một phần là tiền bán thổ sản miền núi, một phần khác là cho tửu lầu một số lời khuyên, chưởng quầy trả thù lao.
Là tinh anh tài chính thời hiện đại, chính là đứng trên vai người khổng lồ.
Bà nội Thẩm lập tức bật cười, vô cùng ngạc nhiên với cháu trai, không ngừng khen ngợi Thẩm Gia Văn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3561702/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.