Edit: Kim
Mọi người đều cảm thấy, lấy thân phận và địa vị lúc bấy giờ của Thẩm Gia Văn, vẫn sẵn lòng nuôi dưỡng nữ nhân trước kia đã coi như là có tình có nghĩa.
Những cảm xúc nho nhỏ của Hương Châu có vẻ là làm kiêu.
Những lời nói thầm của Nam Chi, Thẩm Gia Văn vẫn nghe được, hắn há miệng thở dốc, vốn định hứa hẹn cái gì đó, nhưng nghĩ đến Hương Châu mình gặp ban ngày, thật sự chỉ là một đứa trẻ.
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại là thê tử của mình.
Thẩm Gia Văn thật sự không dám hứa hẹn hắn chỉ có một mình Hương Châu mà thôi.
Tới thời cổ đại rồi, có thể tam thê tứ thiếp, hơn nữa vòng tài chính hỗn loạn tới mức nào, người trong vòng này rất phức tạp, Thẩm Gia Văn hiểu rõ, nhưng đây đều là chuyện đôi bên cùng tự nguyện.
Cho dù có một người không thể, thì cũng phải có giá trị gì đó không thể thay thế, mới có thể khiến người ta từ bỏ giá trị khác.
Nhưng một đứa trẻ như vậy, Thẩm Gia Văn……..
Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, ngươi chính là muội muội của ta, sau này ta sẽ đưa ngươi xuất giá.”
Nam Chi lập tức nói: “Cảm ơn Văn ca, Văn ca, huynh nhất định phải nhớ kỹ những gì tối nay chúng ta đã nói, không được đổi ý nha!”
Thẩm Gia Văn:……
Có dạng mỹ nữ nào mà ta chưa từng thấy qua, không đến mức đối với một tiểu nha đầu như ngươi có suy nghĩ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3561701/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.