Edit: Kim
Lương thực trong nhà cũng không nhiều, không đủ để chăn nuôi gia súc, nuôi gà mái cũng phải để để trẻ con trong nhà đi bắt sâu cho gà ăn, mới có thể làm gà mái đẻ trứng.
Thẩm Gia Văn không nhận lấy cái chén, hỏi: “Mẹ, mẹ đã ăn chưa?”
Thẩm đại tẩu lập tức nói: “Đã ăn rồi, chúng ta đều đã ăn rồi.” giả.
Con gà chỉ lớn bằng từng này, trong nhà lại có nhiều người như vậy, Gia Văn bị bệnh, được ăn ngon hơn một chút.
Nam Chi mặc dù rất thèm canh gà, nhưng bây giờ cô đã có nhiều kinh nghiệm hơn, có thể nhịn được, Thẩm Gia Văn nói: “Mẹ, lấy thêm một cái chén đi, con múc cho Hương Châu một ít.”
Nụ cười trên mặt Thẩm đại tẩu cứng lại, chỉ nói: “Con bị bệnh, nên ăn nhiều một chút.”
Nam Chi nói: “Ta đã ăn rồi, không đói bụng, Văn ca, huynh ăn nhiều một chút mới nhanh khỏe lại.”
Một chút canh gà đã làm Thẩm Gia Văn hiểu rõ hơn về cảnh nghèo khổ của cái nhà này.
Phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình hình trong nhà đây?
Thẩm Gia Văn cũng không muốn bị đói!
Thẩm Gia Văn ăn hết canh và thịt gà trong chén, tinh thần dường như đã tốt hơn rất nhiều.
Thẩm đại tẩu nở nụ cười hiền hậu, đặc biệt là khi nhìn thấy con trai có thể ăn được, trong mắt bà đã rưng rưng nước mắt, nhưng cũng không để nước mắt rơi xuống.
Đứa trẻ đã khỏe lại, không được khóc, như vậy là không may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3559660/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.