Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Hương Châu biến thành một thiếp thất, người Thẩm gia đều khuyên Hương Châu, nói Gia Văn cũng là bất đắc dĩ, đối phương là hoàng đế, chỉ một câu nói cũng có thể giết chết bọn họ.

Hơn nữa, Gia Văn ngày càng trở nên lợi hại, cho dù có làm thiếp, vẫn còn tốt hơn dân thường áo vải.

Hương Châu từ nhỏ đã lớn lên ở Thẩm gia, ngoài Thẩm gia cũng không còn nơi nào để đi, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Tất cả mọi người đều vui mừng vì Thẩm gia thay đổi môn đình, chỉ có Hương Châu là bối rối.

Nhưng Hương Châu không ngờ, vị công chúa này mới chỉ là bắt đầu, chờ sau này Thẩm Gia Văn càng thêm lợi hại, cho dù là đi sứ sang nước khác, đều sẽ mang công chúa về.

Dị vực phong tình, lắc lư tối thượng.

Hơn nữa đối với nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ, Thẩm Gia Văn có một loại thương tiếc tự nhiên, muốn cho những nữ nhân khốn khổ đó một mái nhà.

Có lẽ đối với nam nhân tài giỏi mà nói, nữ nhân chính là chiến lợi phẩm, là khen thưởng, khi địa vị tăng lên, vậy phần thưởng lại càng phải đẹp, gia thế càng phải hiển hách, là các quý nữ trong gia tộc lớn.

Địa vị của Thẩm gia vì Thẩm Gia Văn mà thay đổi, tất cả mọi người đều được hưởng lợi, cho dù là Hương Châu cũng được thơm lây.

Nhưng Hương Châu càng thêm nhớ đến một Thẩm Gia Văn lén đưa điểm tâm tới cho nàng.

Trong lòng Hương Châu có một bí mật, đó chính là, nàng biết Thẩm Gia Văn không phải Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn rơi xuống nước liền thay đổi, hình như là có một cái yêu ma quỷ quái đã chiếm lấy cơ thể Thẩm Gia Văn.

Thẩm Gia Văn thay đổi hoàn cảnh của Thẩm gia, tất cả mọi người đều làm lơ trước sự thay đổi của Thẩm Gia Văn, đều sẽ tự động giải thích, người đọc sách chính là hay thay đổi, là do đọc sách nhiều.

Hương Châu càng không dám nói.

Có lẽ những người khác trong Thẩm gia đã sớm nhận ra sự thay đổi của Thẩm Gia Văn, nhưng mà, xuất phát từ đủ loại lý do, cũng không có nói ra.

Suy cho cùng cũng được hưởng lợi, mặc kệ bên trong thân thể có là yêu ma quỷ quái gì, nhưng thân thể này vẫn là người Thẩm gia.

Chảy dòng máu Thẩm gia.

Cuối cùng, Hương Châu cũng thật sự giữ kín, ngay cả một từ cũng không nói.

Cho dù có người nhắc tới, cũng là nói Thẩm Gia Văn trọng tình trọng nghĩa.

Sau này, Hương Châu buồn bực mà chết, chỉ có thể nói Hương Chân không có số hưởng phúc.

Nhưng Thẩm gia vẫn cho phép Hương Châu được an táng vào phần mộ tổ tiên Thẩm gia, hưởng nhang khói của con cháu Thẩm gia, cũng coi như là đãi ngộ lớn nhất đối với Hương Châu.

Rốt cuộc, từ chính thất trở thành thê thiếp, đã là không công bằng với Hương Châu.

Nam Chi hỏi: “Ca ca, Hương Châu tỷ tỷ có tâm nguyện gì?”

Hệ thống nói: “Nguyên chủ không muốn cản trở con đường hưng thịnh của Thẩm gia, nhưng cũng không muốn ở bên Thẩm Gia Văn.”

Đến chết nguyên chủ cũng không có con, không thể sinh con, trong hậu viện có nhiều nữ nhân như vậy, mà nam nhân chỉ có một người, hơn nữa người nào cũng có vẻ rất yêu Thẩm Gia Văn, tất nhiên là sẽ sử dụng thủ đoạn.



Cũng giống như phi tử hậu cung tranh sủng, Hương Châu là người đầu tiên bị loại.

Nàng thì có bản lĩnh gì trong nhóm nữ nhân này đây.

Nhưng ở thời cổ đại, một nữ nhân phải sống thế nào đây.

Nam Chi ồ một tiếng, nhìn Thẩm Gia Văn ngủ say, bộ dạng văn nhược yếu ớt, Nam Chi đột nhiên hỏi: “Ca ca, ca ca, Thẩm Gia Văn ban đầu đã đi đâu rồi?”

Thẩm Gia Văn thật đã chết rồi sao?

Hệ thống: “Đã chết.”

Thẩm đại tẩu đi vào trong phòng, nhìn thấy con trai còn chưa tỉnh lại, nước mắt lưng tròng, gả đến Thẩm gia hai năm, vất vả lắm mới sinh được một đứa con trai, kết quả là thân thể yếu ớt, còn phải xung hỉ.

Bây giờ lại xảy ra chuyện.

“Hương Châu, con ăn chút gì đi.” Thẩm đại tẩu nói với Nam Chi, “Con đã canh suốt một đêm, chắc cũng mệt rồi, ăn một chút đi.”

Nam Chi gật đầu, dụi dụi mắt: “Được.” Đã đói bụng.

Cháo trộn lẫn với cám, không ngon, cổ họng rất khó chịu.

Nhưng Nam Chi đói bụng, cũng không chê.

Tình hình của Thẩm gia không ổn, có thêm một Thẩm Gia Văn khác, tình hình của Thẩm gia sẽ tốt hơn rất nhiều, đây cũng là con đường hưng thịnh mà nguyên chủ không muốn phá hỏng.

Nhưng mà phải sống như thế nào bây giờ, Nam Chi rất ưu sầu.

Nam Chi sầu đến mức ăn không ngon, được rồi, vẫn là ăn cơm trước đi.

Bảo bảo phải sống tự lập, thật sự rất khó!

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Gia Văn tỉnh rồi.” Trong phòng vọng ra giọng nói vui mừng của Thẩm đại tẩu, ngay sau đó, người Thẩm gia đổ xô tới phòng Thẩm Gia Văn, nhìn Thẩm Gia Văn trên giường.

Vẻ mặt Thẩm Gia Văn bối rối, là một người làm việc trong ngành tài chính, đột nhiên xuyên đến một gia đình cổ đại nghèo khó, có là ai cũng không thể chấp nhận được.

Nhưng vẫn còn tốt hơn là chết.

Bàn tay già nua của bà nội Thẩm nắm lấy tay cháu trai, liên tục nói: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

Đây là trưởng tôn của Thẩm gia, số mệnh nhiều chông gai, nhưng chung quy vẫn tỉnh lại.

Thẩm Gia Văn đưa tay lên sờ đầu, “Đầu của ta còn rất đau.”

“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nam Chi kiễng chân, nhìn Thẩm Gia Văn nằm trên giường, Thẩm Gia Văn này đã không còn là Thẩm Gia Văn trước kia.



Nam Chi cảm thấy buồn bã.

Đây là cảm xúc của Hương Châu, Thẩm Gia Văn kia tuy rằng không lợi hại bằng Thẩm Gia Văn này, nhưng Hương Châu lại thích Thẩm Gia Văn kia hơn.

Thẩm Gia Văn kia dịu dàng hơn, có lẽ bởi vì cơ thể hắn yếu ớt, cho nên dường như chưa từng to tiếng, nếu có mua đồ cho người nhà, cũng sẽ chừa lại một cái, hoặc nửa cái cho Hương Châu.

Bà nội Thẩm nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, để Hương Châu ở đây chăm sóc ngươi, có chuyện gì ngươi cứ gọi Hương Châu.”

Thẩm Gia Văn căn bản không biết Hương Châu là ai, nhưng cũng chỉ gật đầu.

Mọi người lần lượt ra ngoài, chỉ còn lại Nam Chi.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai lên tiếng trước, Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút rồi nói với Nam Chi: “Đầu óc ta có chút mơ hồ, ngươi có thể kể chuyện trong nhà cho ta nghe được không?”

Nam Chi bước đến gần, hỏi: “Ta phải kể từ đâu?”

Thẩm Gia Văn nhìn tiểu nha đầu này, đây chỉ mới là một cô bé học trung học, Thẩm Gia Văn hỏi: “Ngươi là ai?”

Nam Chi: “…… Ta là thê tử của huynh.”

Thẩm Gia Văn:!!

Nhỏ như vậy!

Vẫn còn là học sinh trung học đấy, liệu có bị phạt tù không?

Thẩm Gia Văn: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Mười lăm tuổi.”

Thẩm Gia Văn nhìn tiểu thê tử xanh xao vàng vọt của mình, người nhà này hình như không có ai có khí sắc tốt, đều là bộ dạng nhà nông nghèo khổ.

Thẩm Gia Văn nói mình bị sặc nước, đầu óc có vấn đề, không nhớ rõ mọi người, cho nên bây giờ cần Nam Chi nói về tình hình trong nhà.

Nam Chi thành thật kể lại tình hình trong nhà, Thẩm Gia Văn vừa nghe vừa suy tư, cũng hiểu rõ tình hình trong nhà.

Hắn thở dài một tiếng, thật sự quá nghèo nha!

So với việc học, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cải thiện cuộc sống của người nhà.

Hơn nữa chuyện đọc sách, Thẩm Gia Văn phải học lại Tứ Thư Ngũ Kinh.

Nhưng chuyện này cũng không làm khó được học bá Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn, một người viết tiểu luận ở một thị trấn nhỏ, đã dựa vào việc học để tiến lên phía trước, bây giờ phải học tập một lần nữa, cũng chỉ là đi trên con đường cũ mà thôi.

Không sao đâu, Thẩm Gia Văn tự động viên chính mình.

“Con trai, mẹ nấu canh gà cho con bồi bổ sức khỏe.” Thẩm đại tẩu bưng canh gà đi vào, vẻ mặt đau lòng nói.

Nhà không có nhiều gà, đều là gà mái đẻ trứng, giết một con cũng làm người ta vô cùng đau lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.