Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Trên đời có nhiều đàn ông như vậy, thật là hết chỗ nói rồi, nhìn nhiều thêm một cái đã cảm thấy cay mắt, quá đủ rồi.

Cư dân mạng hoàn toàn không quan tâm đến tiết lộ của Lăng Kiều, Lăng Kiều bây giờ đã không còn năng lực thao túng dư luận.

Cũng không có thanh danh tốt.

Còn cố tình nói ẩn ý, trước kia còn có tác dụng, nhưng bây giờ cũng chưa chắc.

Ngược lại, Khổng Chân sống ẩn dật nơi hậu trường, trên cơ bản là không xuất hiện trước màn ảnh, thanh danh ngược lại còn tốt hơn trước.

Bây giờ mọi người đều nhất trí rằng hai người phụ nữ này ầm ĩ lên là vì tranh giành một người đàn ông, hơn nữa Lăng Kiều còn là tiểu tam cướp đoạt đàn ông, điên cuồng bôi đen Khổng Chân.

Một hồi nói Khổng Chân bị bao nuôi, một hồi lại nói Khổng Chân chưa kết hôn đã có con.

Nhưng có một chuyện không thể phủ nhận được là, lúc ấy Phong Vân Đình và Khổng Chân đang ở bên nhau, ngay cả con bọn họ cũng đều sinh rồi.

Nếu Khổng Chân là bị bao nuôi, thì Lăng Kiều lúc ấy cũng không phải là vợ của Phong Vân Đình, căn bản không có tư cách đi đối phó Khổng Chân.

Khổng Chân không tốt, thì cô cũng không tốt đẹp hơn là bao, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.

Thật là đen đủi!

Đặc biệt là những fans cũ của Lăng Kiều, bọn họ thật lòng thích Lăng Kiều, nhìn thấy Lăng Kiều sống tốt như vậy, hạnh phúc như vậy, cũng cảm thấy vui mừng, thậm chí còn tự đặt mình vào vị trí của Lăng Kiều.

Nhưng trên thực tế!

Đó lại là một sai lầm.

Giá trị thương mại của Lăng Kiều giảm xuống thẳng tắp, thậm chí còn gần như là không có giá trị thương mại.

Các nhãn hiệu cô làm gương mặt đại điện, đều đã thay người đại diện, về phần tiền vi phạm hợp đồng, cũng chỉ đòi một chút cho có, không nhiều lắm, cũng là vì nể mặt Lăng gia.

Làm người đại diện cho Lăng gia, đồ thật sự không thể bán được nha, phần tổn thất này ai đến bồi thường?

Cái giới này vô cùng thực tế, trước kia là Khổng Chân, bây giờ biến thành Lăng Kiều.

Lăng Kiều cảm thấy không thể kiếm ăn ở cái giới giải trí này được nữa, không kiếm được tiền lời, còn bị người ta chế giễu.

Nghĩ đến sự yêu thích, tán dương trước kia, giống như là đang nằm mơ.



Thậm chí Lăng Kiều còn nghĩ, đây chỉ là một giấc mơ, chờ tỉnh mộng, cô sẽ trở về trong thân thể của mình, sống cuộc sống của một người bình thường.

Quả nhiên, pháo hôi cũng chỉ có thể làm pháo hôi, vĩnh viễn không thể làm vai chính.

Lăng Kiều không nghĩ mình đã làm gì sai, cô chỉ là muốn cứu mạng, muốn thay đổi vận mệnh của mình mà thôi.

Đã biết trước tương lai sẽ như thế nào, không làm chút gì đó sẽ phát điên mất.

Lăng Kiều không muốn giống như trong cốt truyện, bi thảm mà thê lương cầu xin Phong Vân Đình.

Còn Khổng Chân ở bên cạnh nhìn, trong mắt lộ ra vẻ thương hại, đúng là đạo đức giả, các người muốn thâu tóm Lăng gia, sống cuộc sống tốt đẹp, ngược lại còn thương hại cô.

Thân làm vai chính, có thể sống thoải mái, nhưng làm pháo hôi như bọn họ, đã định trước là đối lập nhau.

Bị ám ảnh bởi cơn ác mộng như vậy, có lẽ, có lẽ tâm thay đổi, đã khiến cô đi lên con đường vận mệnh kia.

Mọi chuyện, mọi chuyện đều là vấn đề kinh tế, nếu Lăng gia vẫn còn là Lăng gia của trước kia, những người này sẽ đối xử với cô như vậy sao.

Sẽ không.

Đều bởi vì Lăng gia không mạnh bằng Phong gia, mới rơi xuống kết cục ngày hôm nay.

Lăng Kiều rút lui khỏi giới giải trí, trơ mắt nhìn Khổng Chân ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió, trở thành phòng làm việc kim bài, trở thành người đại diện vàng trong làng giải trí.

Ở phương diện bồi dưỡng người, Khổng Chân giống như được ông trời ưu ái, người dưới trướng của cô ai cũng tài hoa, tuy đi theo những con đường khác nhau, nhưng quả thực là đi tới đâu chắc tới đấy.

Mà Địch Lạc đã giải trừ hợp đồng với công ty, chuyển đến một công ty khác, nhưng công ty này còn không bồi dưỡng Địch Lạc bằng công ty cũ, quanh năm suốt tháng không phát hành được mấy bài hát, nhìn thì có vẻ là Phật hệ, nhưng trên thực tế là không có tài nguyên.

Địch Lạc vì thế mà u buồn nôn nóng, toàn thân sa sút, rõ ràng là một thiếu niên, nhưng lại không có chút tinh thần.

Địch Lạc uống rượu cùng Sở Tích, hắn đổ hết ly này tới ly khác vào miệng, giống như muốn uống đến chết.

Hắn quay đầu lại nhìn Sở Tích, “Tôi vẫn luôn ghét anh, bởi vì tôi cảm thấy anh rất dối trá, bây giờ tôi mới biết được, trên thế giới này, con người luôn chỉ có một mình, muốn có được thứ mình muốn từ người khác, là một chuyện rất khó.”

“Anh nói đúng, sự nhiệt tình và thật lòng của tôi, ở trong mắt người khác căn bản không quan trọng.”

Tiến vào thế giới người lớn, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là ranh giới tình cảm.

Đầu tiên phải biết, liên quan tới cậu cái rắm, liên quan gì đến tôi………



Đáng tiếc, bây giờ hắn mới hiểu được, trưởng thành thật sự phải trả cái giá quá lớn.

Sở Tích suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi với Khổng Chân là quan hệ hợp tác, không hợp tác, cũng không phải kẻ thù, nhưng giữa cậu và Khổng Chân, là quan hệ thầy trò, cậu đây là phản bội, không liên quan đến việc khác.”

Cậu là phản bội, đừng nói tới tình cảm linh tinh.

Có lẽ là quá cuồng tín, cho nên Địch Lạc không thể nhìn rõ được hành vi của mình, chỉ có đối xử với Khổng Chân càng thêm tàn tệ, mới chứng minh được mình rời khỏi Khổng Chân, chọn Lăng Kiều là đúng.

“Ồ……”

Địch Lạc khổ sở gục đầu xuống, không biết là khóc vì sự nghiệp của mình, hay là khóc vì chuyện khác, hay là đang hối hận.

Nhưng rõ ràng, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình, chứ không phải đưa ra lựa chọn vì tức giận, hay vì tình cảm.

Trước mỗi một lựa chọn, đều nên tự đặt câu hỏi, bản thân có thể chấp nhận được hậu quả của lựa chọn này không, có thể kiên cường chấp nhận hậu quả sao?

Nếu có thể kiên định lựa chọn, vậy thì làm đi.

Về sau Sở Tích sẽ không qua lại với Địch Lạc nữa, Địch Lạc đã bị phế, không cần thiết.

Hắn có thể đến gặp một lần này, là vì đề phòng về sau Địch Lạc có thể vực dậy một lần nữa, lưu lại một phần giao tình từng uống rượu.

Sở Tích chính là người như vậy, tất cả mọi chuyện đều nghĩ đến về sau, bạn thật lòng coi hắn là bạn, nhưng ở trong lòng hắn thì chưa chắc.

Tình bạn giữa đàn ông đạm bạc như nước, nhưng trong cái giới giải trí khốc liệt nâng cao đạp thấp này, Sở Tích làm được như vậy đã là rất khó.

Ít nhất ở thời điểm bạn nghèo túng, hắn sẽ không dẫm chết hay không để ý tới bạn, bởi vì bạn đã vô dụng, thậm chí việc chú ý đến bạn cũng là lãng phí sức lực.

Hắn là một người ích kỷ tinh vi, nhưng người như vậy so sánh với Địch Lạc, không biết là tốt hơn bao nhiêu lần.

Địch Lạc nói Lăng Kiều thuần khiết, nhưng người thuần khiết này, ở thời điểm hắn gặp khó khăn, cũng không giúp đỡ, vì hắn mà suy nghĩ, bày mưu tính kế thay hắn.

Có lẽ là đầu óc ngu xuẩn, không phân biệt được tốt xấu, hoặc là bị chiều hư, cũng có thể là vì biết đối phương đã vì mình mà trả giá quá nhiều, giúp đỡ rất nhiều, không thể chịu nổi phần ân tình này.

Có thể là sợ người ta nói, hắn rời khỏi Khổng Chân, cái gì cũng không phải, nếu không được Khổng Chân coi trọng, hắn có thể nổi tiếng sao?

Tại sao lại phải từ chối sự giúp đỡ của người khác, có người cung cấp nền tảng để mình trở thành ngôi sao, khi đã có chỗ đứng, tùy ý cho người khác nói đi.

Thành công, những người đã từng nói những lời ác ý, còn không phải sẽ tới chúc mừng bạn, nịnh bợ bạn hay sao.

Nhưng nếu bạn thất bại, chắc chắn sẽ phải hứng chịu đủ mọi lời đàm tiếu, chế giễu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.