Edit: Kim
Nỗ lực giãy giụa sẽ chỉ khiến bản thân kiệt sức, sau đó sức cùng lực kiệt mà chết đi.
Lăng Kiều cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, không biết khi nào sẽ chết.
Lần xuyên qua này, đối với Lăng Kiều là một tai nạn.
Cô không hiểu bản thân xuyên qua một hồi, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Có lẽ cuộc sống ngay từ đầu đã không có ý nghĩa, cũng không thể vì xuyên qua mà cuộc sống trở nên có ý nghĩa.
Nhưng mà Lăng Kiều vẫn tỏ ra kiên cường, rất có phong độ chào hỏi với Khổng Chân, “Khổng Chân tỷ, đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa.”
Khổng Chân mỉm cười vuốt tóc, vô cùng quyến rũ, “Còn cô, nhìn cũng khá tốt, nghỉ ngơi lâu như vậy, nhưng mà sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm, chưa nghỉ ngơi đủ sao, phải chú ý tới sức khỏe một chút, sức khỏe mới là tiền vốn để vực dậy đấy.”
Bọn họ hàn huyên, nhưng bầu không khí lại vô cùng căng chặt, có lẽ là đang cười nhạo đối phương đi.
Lăng Kiều mỉm cười không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, có phải bản thân mình đã quá chú ý tới Khổng Chân, cho nên mới thua.
Cô không nhịn được mà nghĩ, biểu cảm cũng hơi thay đổi.
Nhưng mà những chuyện đã xảy ra, đều là quá khứ, chuyện của quá khứ không thể thay đổi được.
Mặc kệ thế nào, thù hận giữa cô và Khổng Chân cũng không thể xóa bỏ được.
Lăng Kiều đi vào trong bóng tối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3559132/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.