Ngân hàng đương nhiên biết đây là tài sản chất lượng cao, có thể bán được rất nhiều tiền, ngân hàng sẽ không hoàn trả số tiền dư từ cuộc đấu giá, nhưng nếu không đủ, Phong Vân Đình còn phải bù vào.
Từ trước đến nay đều là dệt hoa trên gấm.
Ở thời điểm Phong Vân Đình đang gặp khó khăn như vậy, Lăng Kiều tới tìm Phong Vân Đình ly hôn.
“Cuộc hôn nhân này của chúng ta mới kéo dài được bao lâu?”
Lăng Kiều cắn môi nói: “Anh cố ý lừa tôi, Phong gia các người đã thành ra như vậy, còn muốn lừa tôi kết hôn.”
Dù sao thì Lăng Kiều cũng cảm thấy mình là bị lừa kết hôn.
Trong tiểu thuyết, người ta luôn phóng đại sự giàu có của Phong gia, sản nghiệp của Phong gia trâu bò tới cỡ nào.
Cho dù Phong gia có xảy ra chuyện, Lăng Kiều vẫn còn nghĩ, thuyền gãy vẫn còn ba cân đinh, điều này có thể xoa dịu mối bất hòa giữa hai nhà.
Hơn nữa hắn dù sao cũng là nam chính, một vị tổng thống bá đạo!
Kết quả, kết quả thì sao?
Lăng Kiều cảm thấy vô cùng thất vọng, nam chính thì sao, tại sao nam chính lại hoàn toàn không có chút hào quang nhân vật chính nào.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Phong Vân Đình không thể kết hôn với Khổng Chân, sẽ không thể tính là nam chính sao?
Ồ, hóa ra ai có thể ở bên nữ chính, sẽ được tính là nam chính.
Không phải không có nam phụ thượng vị, nhưng sau khi nam phụ thượng vị, sẽ trở thành nam chính.
Phong Vân Đình, Phong Vân Đình không phải nam chính.
Có vẻ như trên người hắn không còn hào quang nhân vật chính, vận mệnh cũng sẽ không thiên vị hắn sao?
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ vì cô cướp thứ không thuộc về mình, vì không có hào quang giống Khổng Chân, cho nên không thể làm nhân vật chính được thiên vị?
Lăng Kiều cảm thấy quá không công bằng, sao có thể có chuyện không công bằng như vậy?
Tại sao ông trời lại ưu ái Khổng Chân như vậy, là bởi vì Khổng Chân là vai chính sao, những người khác thì không xứng có được hạnh phúc?
“Ha ha ha ha……” Phong Vân Đình cười thành tiếng, “Tôi lừa cô, tôi lừa cô cái gì, Lăng Kiều, tôi chưa từng hứa hẹn cái gì với cô, chính cô tự nguyện kết hôn với tôi.”
“Lúc trước tôi muốn kết hôn với Khổng Chân, là cô nói với tôi, muốn kết hôn với tôi.”
Lại nói như vậy, lại nói như vậy…….
Lăng Kiều khó thở, tức muốn chết rồi, Phong Vân Đình chỉ biết nói như vậy, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến hắn, cái gì cũng là do chính cô quyết định, đều là chuyện của cô.
Hắn vĩnh viễn đứng ngoài cuộc, cao cao tại thượng đứng nhìn, giống như một vị thần, ngạo mạn cho rằng người khác đáng bị như vậy.
Nhưng lột bỏ mấy lớp da của Phong Vân Đình đi, bên trong chỉ là một kẻ xảo trá, người đàn ông vô trách nhiệm không có trái tim.
Chỉ có người khác trả giá vì hắn, cô không trả giá, tự giữ lấy thân mình, cảm thấy làm như vậy là đúng.
Lăng Kiều hít sâu một hơi: “Dù sao chúng ta cũng sắp ly hôn rồi.”
Đứa bé, đứa trẻ có nên giữ lại hay không vẫn khiến Lăng Kiều có chút do dự.
Phong Vân Đình nói thẳng: “Không được, cho dù có ly hôn thì cũng không phải bây giờ.”
Lăng Kiều tức giận: “Vậy khi nào mới ly hôn, anh không thể trói buộc tôi như vậy được.”
“Là bởi vì bây giờ Phong gia sắp xong đời rồi, cho nên cô mới gấp không chờ nổi sao?” Phong Vân Đình nhìn Lăng Kiều, cảm thấy bộ dạng của Lăng Kiều thật sự rất xấu xí, sau đó hắn nói ra, Lăng Kiều lại càng tức giận đến mức khuôn mặt càng thêm dữ tợn, xấu xí.
Phong Vân Đình không quan tâm đến sự tức giận của Lăng Kiều, “Không phải cô nói Khổng Chân ham hư vinh, nông cạn, đến với tôi chỉ vì tiền.”
“Cô nói cô không thèm để ý tới những thứ này, nhưng bây giờ thì sao, tôi sắp không còn tiền, cô lập tức sốt ruột muốn rời bỏ tôi, là vì tôi không thể mang tiền tài và địa vị đến cho cô sao?”
“Cô và Khổng Chân cũng có khác gì nhau đâu.”
Lăng Kiều không muốn phân bua phải trái với Phong Vân Đình nữa, cô nói thẳng: “Lúc đối phó với Khổng Chân, sao anh không nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, ký giấy thỏa thuận ly hôn đi, đừng làm xấu mặt mọi người.”
Ngón tay Phong Vân Đình gõ có tiết tấu xuống mặt bàn, hắn từ chối: “Không được.”
Lăng Kiều còn muốn nói cái gì đó, Phong Vân Đình nói thẳng: “Cô có tin tôi vạch trần chuyện cô ghét bỏ khi nhà tôi xảy ra chuyện, lập tức muốn ly hôn với tôi không?”
Chết tiệt!
Hắn vẫn còn là con người sao?
Lăng Kiều suýt tức đến hộc máu trước hành vi vô lại của Phong Vân Đình, đây là thứ đàn ông rác rưởi gì?
Có khác gì lưu manh đâu.
Chia tay trong không vui, Lăng Kiều về đến nhà, nói với người Lăng gia: “Hắn không ly hôn, còn dọa sẽ vạch trần chuyện này.”
“Đúng là tên khốn.” Người Lăng gia mắng, đừng nói tình hình Phong gia không tốt, tình trạng của Lăng gia cũng không ổn, bị rất nhiều người bài xích, có thể nói, Lăng gia dưới hành động của Phong Vân Đình, đã hoàn toàn bị tẩy chay.
Lăng gia hoàn toàn không biết được tin tức hay thông tin đầu tư nào.
Từ sự việc tố cáo câu lạc bộ lần trước, đã có rất nhiều người bất mãn với Lăng gia, bây giờ Phong Vân Đình trở thành như vậy, mọi người đều cảm thấy là do Lăng gia đâm sau lưng.
Ngay cả Phong gia cũng bị đối xử như vậy, càng đừng nói tới những người khác.
Có thể tránh được bao xa thì tránh.
Hơn nữa mọi chứng cứ đều chỉ về phía Lăng gia, Lăng gia chơi xấu như vậy là không được.
Tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác với Lăng gia, đừng nói là hợp tác làm ăn, đồng đội còn đánh lén như vậy, càng đừng nói tới kẻ thù.
Hoàn cảnh của Lăng gia nhìn thì có vẻ khá hơn Phong gia, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Chuyện làm ăn trở nên khó khăn, chuyện gì cũng phải trả tiền trước rồi mới làm.
Bộ dạng kia giống như là đang giao dịch với quỷ, đầy cảnh giác, còn mang theo chút khinh thường.
Đây là hậu quả của việc uy tín bị hủy hoại.
Đều nói thương trường vô tình, nhưng nếu không có sự tín nhiệm cơ bản, cũng rất khó đạt được thỏa thuận.
Phong Vân Đình cũng thật sự làm người ta chán ghét, quá tàn độc.
Lăng Kiều và Phong Vân Đình đã hoàn toàn trở mặt, còn nói không muốn giữ lại đứa trẻ trong bụng mình nữa.
Cảm thấy có sinh đứa trẻ này ra cũng sẽ không hạnh phúc, đầu tiên, Phong gia và Lăng gia đã nháo thành như vậy.
Hơn nữa Phong Vân Đình hoàn toàn không quan tâm đến đứa trẻ này, có đôi khi cô còn hoài nghi rốt cuộc Phong Vân Đình có trái tim hay không.
Một người sao có thể lạnh lùng tới như vậy, ngay đến cả giọt máu của mình mà cũng không thèm để ý?
Cô cho rằng là vì đứa trẻ Khổng Nhan không nghe lời, là một đứa trẻ nghịch ngợm, Phong Vân Đình mới không thích đứa trẻ này, vứt bỏ cũng là hợp lý.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, đó là con của hắn nha, sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được.
Đó cũng không phải là một món đồ cũ!
Sau này, khi đứa trẻ hỏi về cha mình, hỏi cha mình là người như thế nào, cô sẽ nói hắn là một kẻ lạnh lùng, ác độc vứt bỏ con sao?
Lúc này đây, Lăng Kiều nằm trên bàn mổ, hoàn toàn không chút hối hận, cô chìm vào giấc ngủ sâu, thời điểm tỉnh lại, đứa trẻ đã không còn.
Lăng Kiều chạm vào chiếc bụng đã xẹp xuống của mình, đột nhiên gào khóc, cô không biết tại sao mình lại phải trải qua những chuyện đau đớn này.
Trời cao đã ban cho cô một chuyến xuyên không đẹp như mơ, nhưng Lăng Kiều không biết chuyến du hành này sẽ khiến cô tan vỡ, chịu đựng nỗi đau khó có thể chịu đựng như vậy.
Tại sao lại là Lăng gia và Phong gia, mục tiêu quá rõ ràng, Lăng Kiều luôn cảm thấy những chuyện này đều có liên quan tới Khổng Chân.
Bởi vì người đối phó Khổng Chân là Phong gia và Lăng gia.
Nhưng mà lại không có ai tin cô, đều cảm thấy vì ân oán giữa hai người, cho nên Lăng Kiều mới đem chuyện này đổ lên đầu Khổng Chân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]