Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Phong Vân Đình tắt đèn, căn phòng trở nên tối sầm, Nam Chi trong bóng đêm mở mắt ra, lắng nghe âm thanh ngoài cửa, ôm thú bông bước xuống giường.

“Đứa trẻ ngủ rồi sao?” Lăng Kiều hỏi, Phong Vân Đình gật đầu, “Tới thư phòng nói chuyện đi.”

Lăng Kiều mím môi, đi tới thư phòng.

Thư phòng rất rộng, cũng rất yên tĩnh, Phong Vân Đình vẫn luôn chờ Lăng Kiều lên tiếng trước, chỉ nhìn Lăng Kiều.

Lăng Kiều chuẩn bị tâm lý xong, hỏi: “Anh Vân Đình, anh và Khổng Chân vẫn còn ở bên nhau sao?”

Phong Vân Đình chém đinh chặt sắt nói: “Không, tôi và Khổng Chân sẽ không quay lại, tôi và cô ta đã không còn bất cứ quan hệ gì.”

Nói dối!

Trong lòng Lăng Kiều lớn tiếng nói.

Rõ ràng anh còn nuôi khổng Chân, bao nuôi Khổng Chân, còn nói không có quan hệ gì với Khổng Chân, chẳng lẽ nhiều tiền quá phải mang đi đốt sao?

Vẻ mặt Lăng Kiều sáng lên, Phong Vân Đình nhìn thấy, nheo nheo mắt hỏi: “Sao vậy, hình như em còn rất để ý tới Khổng Chân, bây giờ Khổng Chân đã không thể lảng vảng ở giới giải trí được nữa, không cần sợ cô ta sẽ bắt nạt em.”

Tuy rằng bây giờ quan hệ với Lăng gia có không tốt, nhưng Lăng Kiều vẫn là một cô gái mảnh mai yếu đuối, ít nhất, ở trong lòng Phong Vân Đình, hắn đã cố ý gặt Lăng Kiều ra khỏi ân oán giữa hai nhà.

Lăng Kiều bỗng nhiên rơi nước mắt, nhào vào ngực Phong Vân Đình, gào khóc, vừa khóc, vừa nói: “Em cho rằng, em cho rằng anh sẽ không để ý đến em nữa.”

Phong Vân Đình nhẹ nhàng trấn an Lăng Kiều, “Làm sao có thể, không đâu.”

“Em là em, Lăng gia là Lăng gia, tôi biết chuyện này không liên quan đến em.”

Phong Vân Đình cảm thấy Lăng Kiều không có bản lĩnh này, cho dù là Lăng gia cũng chưa chắc có bản lĩnh này.

Sở dĩ hắn làm như vậy, hoàn toàn là vì trả đũa hành vi bêu xấu trên mạng và báo cảnh sát trước đó.

Hành động báo cảnh sát lúc đó đã khiến hình ảnh của hắn xấu đi, đây là chuyện Phong Vân Đình không thể chịu đựng được.

Lăng Kiều vùi mặt vào lồng ngực Phong Vân Đình, gương mặt còn vương nước mắt lộ vẻ trào phúng, ngẩng đầu lên lại nhu nhược đáng thương, nói: “Thật như vậy sao?”

“Anh Vân Đình, người em thích là anh, nhưng mà, người anh thích lại là Khổng Chân.”

Lời tỏ tình đột ngột của Lăng Kiều khiến Phong Vân Đình vô cùng bất ngờ, có cảm giác như từ trên trời rơi xuống một miếng bánh có nhân.

Cúi đầu nhìn thấy đôi mắt thanh tú của Lăng Kiều, chóp mũi hơi đỏ, đôi môi anh đào bên dưới chóp mũi.

Phong Vân Đình dường như bị mê hoặc, cúi người xuống, người mà mình ngày nhớ đêm mong đang ở trong vòng tay mình, hơn nữa cô còn vừa thổ lộ tình cảm.



Lăng Kiều có chút hoảng sợ, ỡ ờ đẩy ra, hai người ôm chặt lấy nhau.

Nam Chi nhìn qua khe cửa, thấy Phong Vân Đình bế Lăng Kiều đi vào phòng ngủ, cô giống như bà cụ non thở dài.

Quả nhiên là muốn sinh em bé, trong cốt truyện chính là sẽ sinh em bé.

Lăng Kiều không qua đêm ở Phong gia, sau khi kết thúc, cô để Phong Vân Đình đưa mình về nhà.

“Là ai đưa em về?” Lăng Kiều vừa mới bước vào cửa, sau lưng đã truyền đến một giọng nói trầm thấp, dọa Lăng Kiều nhảy dựng, cô xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của anh hai.

Lăng Hàng đến gần, ngửi được mùi hương trên người em gái, là mùi sau khi vừa tắm gội, hắn nheo mắt, “Em ở bên ngoài……”

Hắn hơi nghiến răng nghiến lợi, “Là ai?”

Trong lòng hắn có loại cảm giác của một người cha, nhìn thấy cải trắng nhà mình bị heo ăn mất, hắn vô cùng đau lòng.

Hận không thể làm thịt cái đầu heo kia.

Lăng Kiều mím môi, trầm mặc một lúc nói: “Phong Vân Đình.”

Thiếu chút nữa Lăng Hàng đã nhảy dựng lên, “Phong Vân Đình, là Phong Vân Đình, em điên rồi, hai nhà chúng ta đang là loại tình huống nào, em còn tự mình đưa tới cửa.”

Đây không phải là bị người ta ăn mà không trả tiền sao?

Lăng Kiều phải thảo luận với anh trai về loại chủ đề này có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Anh hai, anh nghe hết suy nghĩ của em đã.”

Lăng Hàng lạnh mặt, “Em nói đi, anh nghe.”

Lăng Kiều chỉ có thể sắp xếp lại từ ngữ, “Sở dĩ Phong Vân Đình nuôi Khổng Chân, là bởi vì Khổng Chân là người phụ nữ của hắn.”

“Khổng Chân có thể sử dụng thân thể, em cũng có thể.”

Cô cẩn thận suy nghĩ, cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không có kết quả gì, dùng tâm ý để lay động đàn ông là vô dụng, cần phải có sự tiến triển nào đó.

Khiến mối quan hệ giữa cô và Phong Vân Đình càng thêm gần gũi.

Dựa vào một chút tình cảm mập mờ, vô dụng, khi Phong Vân Đình muốn làm cái gì đó, cũng không hề băn khoăn.

Nhưng khi đã xảy ra chút chuyện rồi, ở thời điểm Phong Vân Đình đưa ra quyết định, ít nhất sẽ có chút do dự.

Như vậy là đủ rồi.

Từ giờ trở đi, nhất định phải bảo vệ Lăng gia thật tốt.



Lăng gia được bảo toàn mới có đại tiểu thư Lăng gia, sẽ không rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.

Bây giờ cô và Phong Vân Đình đã có mối quan hệ như thế này, ở một mức độ nhất định, cũng đã làm rạn nứt một phần tình cảm giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân.

Lăng Kiều có chút mờ mịt không rõ, cô không thể phân biệt được mình là bản thân ban đầu hay là Lăng Kiều ban đầu, đi trên con đường giống Lăng Kiều.

Cốt truyện vẫn như cũ, vẫn là đi theo con đường của Lăng Kiều.

Nhưng ít nhất Phong Vân Đình cũng không chán ghét cô như trong truyện.

Lăng Hàng bất đắc dĩ lại buồn bã nói: “Tại sao em phải so sánh mình với Khổng Chân, đó chỉ là một con hát, ngoài thân thể, cũng không có gì để trả giá, chỉ có thể bán đứng thân thể của mình.”

“Còn em thì sao, em là đại tiểu thư Lăng gia.”

“Anh hai, không còn Lăng gia, em còn là đại tiểu thư gì đó được sao, em làm như vậy chỉ là muốn để lại một đường lui.” Lăng Kiều nói.

“Anh, người chịu thiệt trong chuyện này không hẳn là em, dù sao đó cũng là Phong Vân Đình.” Cô cũng coi như là từng chơi qua nam chính.

Lăng Hàng trợn trắng mắt, “Cái gì mà không có hại, Phong Vân Đình nuôi gái, sinh con riêng, người phụ nữ kia còn là con hát trong giới giải trí, không biết đã từng qua tay bao nhiêu đàn ông, nói không chừng còn mắc phải loại bệnh gì đó.”

Lăng Kiều:……

Cô cười nói: “Em có thể đảm bảo Khổng Chân chỉ có một người đàn ông là Phong Vân Đình, khẳng định không có bệnh.”

Dù sao đó cũng là Phong Vân Đình, ai dám cướp người phụ nữ của Phong Vân Đình chứ.

Nhiều nhất cũng chỉ dám lặng lẽ thèm muốn, chờ tới khi Phong Vân Đình vứt bỏ, mới dám nhặt lên.

Lăng Hàng nhìn em gái một cái thật sâu, “Trong lòng em tự hiểu rõ là được, đừng để đến lúc đó mất phu nhân lại thiệt quân.”

(*Mất phu nhân lại thiệt quân: trích trong hai câu thơ của Gia Cát Lượng.)

“Phụ nữ trao thân quá dễ dàng, sẽ khiến bản thân chìm vào vòng xoáy của cảm xúc, không thể thoát ra được.”

Đến cuối cùng, là đánh mất bản thân mình, cũng không biết mình bắt đầu vì cái gì, đến cuối cùng, chính là vì muốn có được một người mà đánh đổi hết tất cả.

Là đàn ông, Lăng Hàng biết dã tâm của đàn ông, chỉ có sự nghiệp và quyền lực mới là thứ đàn ông theo đuổi cả đời, chỉ cần có quyền lực và sự nghiệp, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có.

Thời điểm có liên quan tới mọi việc, nhưng đối với từng cá nhân lại không giống nhau.

Hắn có được Lăng Kiều, đối với đàn ông mà nói, đây đã là kết thúc, đã có nghĩa là thắng lợi.

Nhưng đối với phụ nữ, đây là dấu hiệu có thể tiến công, thua rồi, từ lúc bắt đầu đã thua rồi.

Lăng Kiều đảm bảo nói: “Em biết sứ mệnh của mình.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.