Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Đúng là một người cha tốt!

Trong lòng Lăng Kiều cảm thán, từ sau khi biết Phong Vân Đình đưa tiền cho Khổng Chân, nuôi Khổng Chân, Lăng Kiều cảm thấy thế giới của mình đã bị đảo lộn.

Mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều là do bọn họ diễn kịch.

Nhìn Phong Vân Đình mà xem, luôn mồm nói rất chán ghét đứa trẻ, nhưng đứa trẻ vừa khóc, đã lập tức cho đứa trẻ cưỡi lên cổ.

Đây gọi là chán ghét đứa trẻ sao?

Phong Vân Đình chịu đựng cảm giác đau đớn nơi da đầu, đứa trẻ xui xẻo này muốn nhổ trọc tóc của hắn, vừa đúng lúc nhìn thấy Lăng Kiều, Phong Vân Đình nhất thời cảm thấy xấu hổ.

Nam Chi trong trẻo gọi một tiếng dì Lăng.

Lăng Kiều lên tiếng, tìm một chủ đề, “Đưa đứa trẻ đi dạo sao?”

Phong Vân Đình gật đầu, “Em đã xuất viện rồi à, sao không nghỉ ngơi thêm?”

“Cơ thể không có vấn đề gì, được xuất viện.” Nói xong, hai người đều rơi vào trầm mặc.

Đôi chân ngắn ngủn của Nam Chi đung đưa, gót chân đập vào ngực Phong Vân Đình, Phong Vân Đình phải dùng một tay giữ chân cô, dùng tay kia đỡ cơ thể của đứa trẻ, trông có chút chật vật.

Phong Vân Đình cảnh cáo nói: “Không được lộn xộn, ngã chết cũng đáng đời.”

Lăng Kiều nhìn thấy hình ảnh này, cảm thấy bản thân mình thật dư thừa.

Lăng Kiều không nhịn được nói: “Anh Vân Đình, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Lăng Kiều nhìn đứa trẻ, Phong Vân Đình thả đứa trẻ xuống, nói với Nam Chi: “Tự về nhà đi.”

Nam Chi mở to hai mắt mà nhìn “Cha, con lạc đường thì sao?”

Ông để tôi về nhà một mình, như vậy mà được sao?

“Con đáng yêu như vậy, sẽ có người bắt cóc con, bán con cho người khác, cha, cha sẽ không còn gặp lại con đâu.”

Phong Vân Đình:……

Nếu đúng là như vậy thì thật cảm ơn.

Con của Khổng Chân đúng là không cần phải nói, da mặt thật sự dày.

Lăng Kiều nói: “Chúng ta đưa đứa trẻ về đi, đứng ngoài đường nói chuyện cũng không tiện.”

Phong Vân Đình gật đầu, Nam Chi lập tức nói: “Cha, con muốn cưỡi ngựa.”

Phong Vân Đình: “Không, tao không muốn.” Da đầu thật sự rất đau.

Tuy rằng Phong Vân Đình cảm thấy mình còn rất trẻ, nhưng nhìn thấy mấy ông già hói đầu trong hội đồng quản trị, hắn cũng rất lo lắng.

Nam Chi vươn tay, “Vậy cha bế con.”

Phong Vân Đình bế đứa trẻ lên, Nam Chi ngồi trên cánh tay hắn, tầm nhìn cũng rất rộng rãi, dì Lăng Kiều trở nên nhỏ xinh.



Nam Chi thề trong lòng, bản thân phải ăn thật nhiều cơm, nhất định phải trở nên cao lớn, rũ mắt nhìn người khác, người khác muốn nhìn cô đều phải ngẩng đầu, thật là ngầu nha.

Về đến nhà, Phong Vân Đình nhanh chóng đưa Nam Chi về phòng ngủ, bảo Nam Chi đi ngủ.

Nam Chi: “Con không ngủ được, cha, cha kể chuyện cổ tích cho con nghe đi.”

Phong Vân Đình:……

Con mẹ nó, phiền muốn chết!

Lăng Kiều cũng không vội, nói với Phong Vân Đình: “Dỗ đứa trẻ trước đi đã.”

Phong Vân Đình dùng khuôn mặt lạnh lùng, kể câu chuyện cổ tích vui tươi cho đứa trẻ nghe, Nam Chi nghe xong, còn lải nhải hỏi rất nhiều vấn đề.

Phong Vân Đình híp mắt đánh giá đứa trẻ, “Mày kéo dài thời gian như vậy, là không muốn để tao và dì Lăng Kiều của mày nói chuyện sao?”

Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, đã muộn thế này, dì ấy còn chưa về, nhất định là muốn ở lại sinh bảo bảo với cha.”

Phong Vân Đình:!!!

Một đứa trẻ còn chưa lớn đã nói chuyện quỷ quái, Phong Vân Đình hận không thể bịt miệng đứa trẻ lại.

Hắn cười lạnh một tiếng, “Là mẹ mày bảo mày trở về để trông chừng tao, giám sát tao?”

Nam Chi lắc đầu, “Không phải nha, đứa trẻ giống như con, chỉ có một là được rồi, không cần phải có thêm đứa trẻ khác.”

Phong Vân Đình có chút không hiểu, “Có ý gì?”

Sao, còn không cho hắn có đứa con khác?

Sao có thể được, hắn sẽ không kết hôn với Khổng Chân.

Sao nào, đứa trẻ này lại bá đạo như vậy, còn không cho hắn có đứa con thứ hai?

Nam Chi nói thẳng: “Cha không phải là một người cha tốt, làm con của cha rất xui xẻo, cũng không thể có thêm đứa trẻ khác gặp xui xẻo được.”

Phong Vân Đình:……

Có đứa con như mày mới là xui xẻo.

Phong Vân Đình cười lạnh, “Tại sao tao không phải là một người cha tốt?”

“Bởi vì tao không thích mày, tao đã không phải là người cha tốt sao, trừ mày ra, đứa trẻ nào tao cũng đều thích.”

Nói như vậy, đối với một đứa trẻ năm tuổi mà nói, thật sự có chút tàn nhẫn.

Nhưng Nam Chi không có cảm giác gì, rốt cuộc thì cô cũng là tiểu bảo bối của cha mẹ, tiểu bảo bối của hệ thống ca ca, sao có thể sợ hãi được.

Nam Chi nói: “Ca ca nói, thích và yêu đều không phải là cảm giác lâu dài, cha thích một đứa trẻ, đó là đứa trẻ hạnh phúc, nhưng nếu có một ngày cha không thích, đứa trẻ kia liền xui xẻo.”

“Cha chán ghét mẹ đứa trẻ, cũng sẽ chán ghét đứa trẻ.”

Khổng Nhan chính là một ví dụ nha!

Phong Vân Đình: “…… Ca ca là ai?”

Nam Chi cong môi, “Không nói cho cha biết, đây là bí mật của con.”



Phong Vân Đình nheo nheo mắt, “Mày trách tao đối xử không tốt với mày?”

Nam Chi lắc đầu, “Không phải nha, con biết cha đối xử không tốt với con, con đã quen rồi.”

Phong Vân Đình:……

Luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra không đúng ở đâu.

Thậm chí hắn còn cố ý nói: “Nếu tao thật sự cùng dì Lăng Kiều của mày kết hôn, đứa con được sinh ra, tao sẽ thích.”

“Tại sao tao lại không thích mày, mày có thể cẩn thận suy nghĩ ra không?”

Nam Chi mở to hai ra nhìn, nói: “Cha không thích con, còn bắt con phải suy nghĩ, con cần biết cha nghĩ cái gì làm gì, cha mới là người cần phải cẩn thận suy nghĩ, đừng đẩy việc sang cho người khác làm.”

“Cha là người lớn, cha hẳn là nên biết mình cần phải làm gì đi.”

Nam Chi bô bô, mồm miệng lanh lợi, chưa cần xét tới nội dung của những lời này, cô chỉ cần đáp lại một tràng, cũng đủ khiến mọi người choáng váng.

Làm một đứa trẻ, còn chưa bị quy chuẩn của xã hội áp đặt, tự tin coi mình là trung tâm, cha mẹ vây quanh cô, bọn họ nhìn cô mà suy ngẫm, không biết là có suy ngẫm ra cái gì không.

Phong Vân Đình:……

Cạn lời, rất cạn lời, vô cùng cạn lời.

Tại sao trước đây không nhận ra đứa nhỏ này có thể nói như vậy.

Loại này rất khó dạy, hết lần này tới lần khác, có khác gì heo nái mặc áo ngực đâu.

Đột nhiên, Nam Chi như bừng tỉnh ra, “Con biết rồi, cha đang PUA.”

Người lớn rất giỏi làm việc này.

Phong Vân Đình: “…… Mày biết PUA là cái gì sao?”

Tư duy của đứa nhỏ sao đã đạt tới trình độ này.

Nam Chi ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Con biết, đương nhiên là con biết, biết PUA là gì.”

“Giống như cha ngày nào cũng bắt người ta phải ngẫm lại xem mình đã làm gì sai, đó chính là PUA, làm người ta khó chịu, hoài nghi bản thân không biết mình đã làm sai ở đâu.”

“Cha đang ngược đãi con, tổn thương tâm hồn con, ô ô ô, con cảm thấy khó chịu quá.”

Phong Vân Đình:…

Đây là thứ trẻ con kỳ quặc gì!

Sao còn biết diễn kịch?

Nhưng sự thông minh của đứa trẻ vẫn làm Phong Vân Đình cảm thấy kinh ngạc.

Con người ấy mà, đối với người thông minh, xinh đẹp sẽ khoan dung hơn một chút, đặc biệt đây vẫn là con của chính mình, lại càng khoan dung thêm một chút.

Phong Vân Đình tức giận nói: “Bình tĩnh lại, đừng ầm ĩ nữa, ngủ.”

Nam Chi rên rỉ, nằm xuống, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, sau đó lại khẽ mở ra một khe hở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.