Edit: Kim
Đúng là một người cha tốt!
Trong lòng Lăng Kiều cảm thán, từ sau khi biết Phong Vân Đình đưa tiền cho Khổng Chân, nuôi Khổng Chân, Lăng Kiều cảm thấy thế giới của mình đã bị đảo lộn.
Mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều là do bọn họ diễn kịch.
Nhìn Phong Vân Đình mà xem, luôn mồm nói rất chán ghét đứa trẻ, nhưng đứa trẻ vừa khóc, đã lập tức cho đứa trẻ cưỡi lên cổ.
Đây gọi là chán ghét đứa trẻ sao?
Phong Vân Đình chịu đựng cảm giác đau đớn nơi da đầu, đứa trẻ xui xẻo này muốn nhổ trọc tóc của hắn, vừa đúng lúc nhìn thấy Lăng Kiều, Phong Vân Đình nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Nam Chi trong trẻo gọi một tiếng dì Lăng.
Lăng Kiều lên tiếng, tìm một chủ đề, “Đưa đứa trẻ đi dạo sao?”
Phong Vân Đình gật đầu, “Em đã xuất viện rồi à, sao không nghỉ ngơi thêm?”
“Cơ thể không có vấn đề gì, được xuất viện.” Nói xong, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Đôi chân ngắn ngủn của Nam Chi đung đưa, gót chân đập vào ngực Phong Vân Đình, Phong Vân Đình phải dùng một tay giữ chân cô, dùng tay kia đỡ cơ thể của đứa trẻ, trông có chút chật vật.
Phong Vân Đình cảnh cáo nói: “Không được lộn xộn, ngã chết cũng đáng đời.”
Lăng Kiều nhìn thấy hình ảnh này, cảm thấy bản thân mình thật dư thừa.
Lăng Kiều không nhịn được nói: “Anh Vân Đình, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Lăng Kiều nhìn đứa trẻ, Phong Vân Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3545881/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.