Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Lăng Kiều cố hết sức làm người Lăng gia nhận ra được tầm quan trọng của vấn đề, “Nhưng mà bây giờ Phong Vân Đình đã thật sự thành lập ra một công ty con để cạnh tranh với chúng ta, bán cùng loại mặt hàng với chúng ta.”

“Em đã xem trên website mua sắm, các sản phẩm của công ty kia đều bán rẻ hơn chúng ta.”

Phong Vân Đình bắt đầu cuộc chiến về giá.

Giảm giá để phá giá.

Phong Vân Đình làm như vậy, chính là đã đuổi đi lợi nhuận cơ bản.

Dựa vào nguồn lực dồi dào của Phong gia để bóp chết Lăng gia.

Tâm địa hiểm ác.

Lại nói tiếp, bọn họ cũng đã lâu không gặp mặt nói chuyện, cũng không gọi một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn, giống như ăn ý cùng cắt đứt liên lạc.

Lăng Kiều muốn đi tìm Phong Vân Đình, nhưng lại cảm thấy vô ích, Phong Vân Đình đều đã ra tay rồi, hắn sẽ vì cô mà hủy bỏ công ty con đang nhắm vào Lăng gia sao?

Cô có thể làm được sao, không thể, cô không thể làm được.

Trong chuyện này có hiểu lầm hay không cũng đã không còn quan trọng, bởi vì mọi việc phát triển tới nước này, cái tốc độ nhanh như chớp này, có nói cái gì cũng vô dụng.

Lăng Kiều chỉ suy nghĩ một chút, đã cảm thấy trái tim mình như có một tảng đá đè nặng, ép đến mức cô không thể thở nổi.

Cô nằm trên giường, cuối cùng vẫn tìm một lý do để gọi điện thoại cho Phong Vân Đình, giọng nói yếu ớt: “Anh Vân Đình, anh đã tìm ra người đứng ở giữa gây khó dễ chưa?”

Nơi này nhất định có người đang tác quái, Lăng Hàng không thể điều tra ra được, không biết Phong Vân Đình có thể tìm ra hay không?

Phong Vân Đình không có trả lời, mà là hỏi: “Em làm sao vậy, không khỏe sao?”

Trên môi Lăng Kiều hiện lên một nụ cười giễu cợt, đã là lúc nào rồi, còn quan tâm tới sức khỏe của cô, đúng là dối trá làm ra vẻ.

Nhưng Lăng Kiều cũng ý thức được đây là một cái cơ hội, cô càng thêm yếu ớt nói: “Không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy không thoải mái té xỉu một chút, đã không sao.”

Cô nói như vậy, cũng không biết Phong Vân Đình có đến thăm người bệnh là cô hay không.

Sự thật đã chứng minh, Phong Vân Đình vẫn không thể buông bỏ Lăng Kiều, thứ mà không có được, đều là thứ tốt, lại càng muốn có được.

Phong Vân Đình đến bệnh viện thăm Lăng Kiều, Lăng Kiều nhìn thấy Phong Vân Đình, nước mắt lưng tròng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, khách khí nói cảm ơn Phong Vân Đình.

Phong Vân Đình nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lăng Kiều, hỏi: “Em bị bệnh gì?”

Lăng Kiều lắc đầu, “Không có bệnh gì, cơ thể chỉ không thoải mái mà thôi.”

Phong Vân Đình cũng không biết phải nói gì, hai người im lặng một lúc, Lăng Kiều lên tiếng trước: “Anh hẳn là rất bận, anh đi trước đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi.”

Lăng Kiều rất muốn chất vấn Phong Vân Đình, anh còn chưa cắt đứt với Khổng Chân sao?

Tại sao lại cho Khổng Chân tiền, nuôi Khổng Chân, nhưng cô liều mạng nhịn xuống, bởi vì chuyện chuyển tiền là chuyện rất riêng tư, Phong Vân Đình sẽ biết cô điều tra hắn.



Cô cũng không có tư cách để chất vấn Phong Vân Đình, bởi vì giữa cô và Phong Vân Đình còn chưa xác định mối quan hệ.

Nếu sớm biết như vậy, nếu sớm biết đã lợi dụng một thời điểm thích hợp, chiếm một cái danh phận bên cạnh Phong Vân Đình, có một cái danh phận mà chất vấn Phong Vân Đình, cũng không tới mức bị động giống như bây giờ.

Lăng Kiều cảm thấy Phong Vân Đình có chút bẩn, là người đàn ông của nữ chính, cũng vì một chút ý muốn trả thù, cô muốn Phong Vân Đình cầu mà không có được.

Bây giờ lại đến lượt cô cầu mà không có được, chẳng lẽ phải hi sinh bản thân để cứu Lăng gia sao?

Nhưng mà từ trước đến nay đồ tự đưa đến cửa đều là rẻ tiền, Phong Vân Đình thỏa mãn xong, sẽ vứt bỏ cô, sau đó lại tiếp tục đối phó với Lăng gia.

Cái gì cũng mất.

Lăng Kiều nghĩ tới nghĩ lui, duy trì trạng thái như bây giờ là tốt nhất, không thể cử động, ít nhất trước mắt không thể cử động.

Phong Vân Đình bị đuổi khéo, sắc mặt hắn trầm ngưng, bảo Lăng Kiều nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.

Thực sự không còn gì để nói, Phong Vân Đình nghĩ, lại chờ thêm một chút, chờ đến thời cơ thích hợp.

Nếu không thể hòa giải, vậy làm sạch sẽ một chút, Lăng Kiều không còn chỗ dựa………

“Cha ơi, con rất nhớ cha, cha có nhớ con không?” Phong Vân Đình vừa về đến nhà, đã nhìn thấy đứa trẻ, hắn nỏi thẳng: “Mày lại tới đòi tiền?”

Trong mắt đứa nhỏ này đều là tiền.

Nam Chi hỏi: “Vậy cha có đưa không?”

Phong Vân Đình: “Không đưa.”

Nam Chi lẩm bẩm nói: “…… Cha là người lớn keo kiệt nhất mà con đã từng gặp.”

Một chút tiền cấp dưỡng cũng không đưa.

Luôn mồm nói đây chỉ là chút tiền lẻ, nhưng chút tiền lẻ này cũng không đưa.

Lại không trả tiền!

Tôi phải nghĩ cách làm ông khó chịu.

Hệ thống lập tức nói: “Ta không giúp nữa đâu, ta đã giúp ngươi quá nhiều, là ngươi làm nhiệm vụ, không phải ta.”

Nam Chi xì một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Ca ca, ca ca, chúng ta không phải là bạn thân sao, không phải là đối tác sao?”

Hệ thống: “……Có đúng không, chắc là như vậy.” Ngươi cảm thấy thế nào thì là như thế đi.

Nam Chi lập tức nói: “Vậy không thể nói là đang giúp ta nha, ca ca, chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau.”

Hệ thống:……

Bây giờ ngươi đã có thể giảng đạo lý với ta, có tiến bộ nha!



Nam Chi đột nhiên cười tủm tỉm nhìn Phong Vân Đình, hai tay chắp sau lưng, bẽn lẽn hô: “Cha……”

Phong Vân Đình liếc nhìn cô một cái, “Có đòi cũng không cho.”

Nam Chi nói thẳng: “Con không cần tiền, cha đổi tiền của con thành cổ phần đi.”

Nghe nói cổ phần rất đáng giá, tuy rằng không biết cổ phần là cái gì, nhưng người lớn đều nói đây là thứ tốt.

Nghe nói có người xào cổ phiếu kiếm được rất nhiều tiền, xào cổ phiếu là như thế nào, cho vào trong nồi xào sao?

Trên mặt Phong Vân Đình hiện lên vẻ trào phúng, “Lại là mẹ mày nói sao, mẹ mày nói cái gì mày cũng tin, cũng làm theo?”

Nam Chi nghi hoặc, “Con không nghe lời mẹ, thì nghe lời ai?”

Ông ngay đến cả một chút tiền cấp dưỡng cũng không đưa, còn muốn tôi nghe lời ông, ông cũng không có nuôi tôi.

Phong Vân Đình không có tâm trạng nói chuyện với đứa trẻ, ăn cơm xong, kêu Nam Chi trở về phòng của mình, Nam Chi lại nói: “Cha, con vừa ăn xong, chưa ngủ được, con muốn đi dạo, cưỡi ngựa, nghe chuyện cổ tích.”

Phong Vân Đình nói thẳng: “Mày về đây để tra tấn tao sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Nam Chi nghiêm túc, “Cha nên làm như vậy.”

Phong Vân Đình cười ha hả, “Làm cha, bảy sói không nghe lời cũng sẽ đánh, mày không nghe lời, một roi.”

Nam Chi trợn to mắt nhìn Phong Vân Đình, chợt hiểu ra, “Hóa ra cha là người xấu, bắt nạt trẻ con, bắt nạt kẻ yếu?”

Phong Vân Đình:……

Quả nhiên là trở về tra tấn hắn.

Phong Vân Đình không còn cách nào, chỉ có thể đưa đứa trẻ đi dạo, đứa trẻ đi được mấy bước đã mệt mỏi, muốn cưỡi lên cổ Phong Vân Đình.

Ai có thể cưỡi lên cổ Phong Vân Đình, không có ai!

Phong Vân Đình không vui, Nam Chi trực tiếp gào khóc ngay giữa đường, thu hút sự chú ý của những người đi dạo vào buổi tối.

Tiếng khóc cực kỳ có lực xuyên thấu, mọi người đi đường đều không khỏi nhìn về phía hai cha con bên này.

Những người sống trong khu vực này đều là những người không giàu cũng quý, mọi người đều quen biết nhau, da mặt Phong Vân Đình co rút, cạn lời dùng mu bàn tay lau nước mắt cho đứa trẻ.

Hắn thật sự không thể chịu nổi sự mất mặt này.

Hắn ngồi xổm xuống, Nam Chi lập tức bò lên trên cổ Phong Vân Đình.

“Giá, giá, giá……” Nam Chi túm lấy tóc Phong Vân Đình, vô cùng vui vẻ, túm chặt đến mức da đầu Phong Vân Đình đau không chịu được.

Hắn lại đồng ý đi dạo với đứa trẻ, hắn chính là heo.

Thậm chí ngay cả đi dạo dưới bóng râm trong sân vườn cũng không nên.

Lăng Kiều nhìn gia đình hạnh phúc bên kia, dưới ánh sáng mờ ảo của buổi đêm, sắc mặt cô tối sầm lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.