Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Cho dù Khổng Chân có muốn trả thù Lăng Kiều, bây giờ cô cũng không có khả năng làm lũng loạn trong giới giải trí.

Tiêu tiền, chỉ trút giận được một chút, còn chọc giận Lăng gia.

Khổng Chân là một người phụ nữ rất tính toán, nước đi này cô sẽ không làm.

Lăng Kiều:……

Cho nên, những người mắng cô trên mạng đều là thật.

Không phải có người bôi đen cô?

Lăng Kiều cực kỳ khó chịu, còn không bằng Khổng Chân bôi đen cô đâu.

Lăng Kiều bất lực lại đau lòng nói: “Anh, thật sự là như vậy sao?”

Lăng Hàng nói thẳng: “Đừng tới cái giới giải trí bẩn thỉu đó nữa, không cần phải bị người ta mắng.”

“Nhưng mà nếu em rời khỏi, là bị người ta mắng mà bỏ đi, trong lòng em thật sự không cam lòng.” Lăng Kiều nói.

Bọn họ dựa vào cái gì mà mắng người, cô cũng không làm hại tới ai.

Lăng Hàng nói: “Vậy anh xem qua giúp em một chút, xóa bớt một chút, miễn cho em nhìn thấy lại sốt ruột.”

“Cảm ơn anh hai.” Lăng Kiều liên tục nói cảm ơn.

Lăng Hàng trầm mặc một lát, mới thở dài nói: “Kiều Kiều, có lẽ bây giờ em đã biết gia cảnh mang lại lợi ích như thế nào cho em, mấy thứ này, đàn ông có thể cho em, nhưng có thể lấy lại bất cứ lúc nào, nhưng cha mẹ người thân của em sẽ không như vậy.”

“Anh không yêu cầu em không được thích hắn, nhưng nếu bản thân em không có cái gì, người ta cũng sẽ không yêu em.”

Lăng Kiều vô cùng đồng ý, “Anh hai, anh yên tâm, em cũng không phải là Vương Bảo Xuyến*, cũng không muốn sống trong hang Hàn Diêu, ngày nào cũng phải đào rau dại ăn.”

(*Vương Bảo Xuyến: Một trong những mỹ nữ Trung Quốc, xuất thân là con gái nhà quan nhưng bất chấp tất cả lấy thư sinh nghèo, nàng sống trong hang Hàn Diêu đợi phu quân trở về suốt 20 năm.)

Tất nhiên cô sẽ không dùng kỹ năng của mình để đi đào rau dại.

Cô không thể nuốt trôi rau dại, cũng không thể sống cuộc sống khổ cực.

Xuyên qua một lần, ngày nào cũng phải sống trong lo lắng cũng thôi đi, chẳng lẽ còn phải trải qua cuộc sống khổ cực phải đi đào rau dại sao?

Không thể được!

Lăng Hàng rất vui mừng, “Chỉ cần em tỉnh táo, Lăng gia sẽ không ngã xuống, em yên tâm.”

Lăng Kiều vâng dạ hai câu, Lăng gia chịu tổn thất, nhưng đã có sự chuẩn bị, sẽ không bị Phong Vân Đình đột ngột đánh sập, cũng đã có sự chuẩn bị để đối phó với Phong Vân Đình.

Lăng Kiều hỏi: “Bây giờ Khổng Chân đang làm cái gì, đã hòa giải với Phong Vân Đình rồi sao?”



Cô làm nhiều chuyện như vậy, kết quả vẫn quay về điểm ban đầu.

Lăng Hàng nói: “Không làm việc gì cả, không có công việc, hàng ngày đưa đón đứa trẻ đi học, hoặc là đi chợ mua đồ ăn.”

Cuộc sống vô cùng tầm thường, thậm chí còn mặc áo phao dày đi lấy hàng chuyển phát nhanh, đi chợ mua thức ăn, không hề có một chút phong phạm của nữ minh tinh, đầu bù tóc rối.

Khổng Chân lại có thể yên lặng như vậy, Lăng Hàng cảm thấy không thể nào, rốt cuộc Khổng Chân cũng là một người rất ngoan cố, cứng cỏi.

Lăng Kiều nhận được mấy tấm ảnh chụp, người trong ảnh ngoại trừ có dáng người cao gầy, còn lại hoàn toàn không có gì đặc biệt, không liên quan gì tới dung mạo xinh đẹp khuynh đảo đại chúng.

Lăng Kiều:???

Đây là Khổng Chân xinh đẹp lộng lẫy sao?

Cô nhìn như rất sa dọa, nhưng lại cũng có vẻ rất tự do tự tại.

Lăng Kiều cảm thấy mình đã làm nhiều chuyện như vậy, theo lý thuyết, Khổng Chân không nên như vậy mới đúng.

Lăng Kiều hỏi: “Anh hai, có thể điều tra dòng tiền của Khổng Chân một chút hay không?”

Rõ ràng là Khổng Chân không có tiền, không có tiền một bước cũng khó đi, làm sao Khổng Chân có thể tiêu dao bình thản như vậy được.

Lăng Hàng nói: “Em chờ một chút, anh cho người đi điều tra, có lẽ phải mất một khoảng thời gian.

Lăng Kiều: “Em có thể đợi được.”

Không có công việc Khổng Chân tồn tại như thế nào?

Một người khi đã có mức tiêu dùng cao, rất khó để hạ xuống.

Là một minh tinh hàng đầu, Khổng Chân có thu nhập cao, cũng chi ra rất nhiều.

Lăng Hàng trả lời: “Phong Vân Đình chuyển cho Khổng Chân một ít tiền, còn có một nửa số tiền tổ chương trình đưa.”

Lăng Hàng cười lạnh, “Phong Vân Đình cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia, nhưng vẫn còn nuôi cô ta, chuyển tiền cho cô ta.”

Đàn ông ấy mà, chó không bỏ được ăn phân.

Lăng Kiều nắm chặt di động, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, dạ dày như nhét đầy những khối băng lạnh lẽo nặng trĩu, khiến trái tim cô lạnh đến mức không còn cảm nhận được hơi ấm.

Lạnh thấu tim!

Cô cho rằng giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, rốt cuộc thì trông Phong Vân Đình cũng chán ghét Khổng Chân tới như vậy, nhìn một lần, cũng không muốn nhìn thêm lần thứ hai.

Nhưng mà, nhưng mà tại sao lại phải cho Khổng Chân tiền, nuôi Khổng Chân.

Giữa bọn họ vẫn là loại quan hệ này sao?

Vẫn là quan hệ bao nuôi?

Lăng Kiều đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu thế giới này, không quen thế giới này.



Những gì mắt nhìn thấy hoàn toàn khác với thực tế.

Có phải Phong Vân Đình vẫn luôn lừa cô, trên thực tế vẫn lén lút qua lại, là quan hệ nam nữ?

Mà Phong Vân Đình chọn làm bạn với cô là vì mục đích thâu tóm Lăng gia, cho nên Phong Vân Đình và Khổng Chân đã diễn một vở kịch.

Khổng Chân nhẫn nhục chịu đựng, chờ tới khi Phong Vân Đình đạt được mục đích, là có thể sống hạnh phúc bên Khổng Chân?

Lăng Kiều rơi vào trạng thái cân não, đủ các loại thuyết âm mưu không ngừng tuôn ra, cảm thấy những chuyện mình từng trải qua đều là giả, đều là hư ảo.

Tâm trạng của Lăng Kiều không khỏi rơi vào trạng thái tiêu cực, bồn chồn và tuyệt vọng.

Gánh nặng tâm lý khiến cô phủ định tất cả, cô muốn chạy tới trước mặt Phong Vân Đình, chất vấn hắn, tại sao lại làm như vậy, tại sao lại gạt người, tại sao lại chuyển tiền cho Khổng Chân.

Có tiền, Khổng Chân có thể sống cuộc sống tốt đẹp, sẽ không vì tiền, vì sinh tồn mà làm ra những chuyện không thể cứu vãn, trở nên sa đọa.

Tại sao, tại sao đột nhiên mọi thứ lại thay đổi.

Lăng Kiều đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, thống khổ giống như đang bị một con quái vật nuốt sống, con quái vật đang chế tạo, hấp thụ thống khổ của cô, hấp thụ năng lượng từ cơ thể cô.

Lăng Kiều nôn khan một tiếng, ngất xỉu, Lăng Hàng ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng va đập, lo lắng hỏi.

Lăng Kiều hôn mê được đưa tới bệnh viện, bác sĩ cho biết cô đã phải chịu áp lực tinh thần quá lớn, cơ thể không thể chịu đựng được nữa, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, giải phóng áp lực tâm lý.

Trong lòng Lăng Kiều luôn có đủ loại lo lắng sợ hãi không thể nói ra, cô biết cốt truyện, biết tương lai.

Đây là tiên tri, là chuyện tốt, nhưng đó cũng là nguồn gốc của lo âu và đau đớn, đã biết trước tương lai không tốt đẹp, nhưng lại không cách nào thay đổi.

Đã sử dụng rất nhiều cách, nhưng tình hình vẫn không thay đổi như cũ.

Lúc này Lăng Kiều rất đau đớn tuyệt vọng, thậm chí là sợ hãi.

Tiên tri, có đôi khi cũng là sự trừng phạt.

Lăng Hàng ngồi bên mép giường nhìn em gái, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Rốt cuộc là em yêu Phong Vân Đình đến mức nào?”

Vừa nghe thấy Phong Vân Đình vẫn còn qua lại với Khổng Chân, cô đã không chấp nhận được mà ngất xỉu.

Lăng Kiều mất kiên nhẫn, cô không yêu Phong Vân Đình, mà là sợ hãi, còn có chút thù địch.

Người điên cuồng yêu Phong Vân Đình, thậm chí còn liều mạng để có được Phong Vân Đình, cuối cùng còn làm tan cửa nát nhà, là đại tiểu thư Lăng Kiều.

Lăng Kiều giải thích nói: “Em không yêu Phong Vân Đình nhiều tới như vậy, mà là cảm thấy Phong Vân Đình nhất định sẽ đối phó chúng ta, Lăng gia sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

“Anh hai, thứ em lo sợ nhất chính là Lăng gia, sợ Lăng gia sụp đổ, sợ Lăng gia xảy ra chuyện.”

Lăng Hàng an ủi nói: “Em cũng không cần phải sợ tới như vậy, Phong Vân Đình muốn làm gì Lăng gia cũng không phải là chuyện dễ dàng, Lăng gia cũng không yếu tới vậy.”

Lại là như vậy, vẫn là như vậy, Lăng gia luôn cảm thấy Phong Vân Đình sẽ không thể đánh sập Lăng gia, nhưng mà, Phong Vân Đình làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.