Edit: Kim
Nam Chi vừa ăn cơm, vừa nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Phong Vân Đình, cái loại cảm giác này giống như rau dại khô héo được thấm đẫm nước mưa, tràn đầy sức sống.
Ngay cả Nam Chi cũng có thể nhìn ra vẻ sảng khoái trên mặt hắn.
Nam Chi nói thẳng: “Cha à, cha muốn cùng dì Lăng Kiều sinh em bé sao?”
“Phốc, khụ khụ……” Phong Vân Đình đang uống cà phê trực tiếp phun ra, nóng quá, còn xộc lên khoang mũi, Phong Vân Đình bị sặc đến mức vô cùng khó chịu, nước mắt cũng muốn chảy ra rồi.
Đứa nhỏ này cố ý nói như vậy lúc hắn đang uống nước, “Chuyện của người lớn, trẻ con bớt quan tâm đi.”
Nam Chi hừ một tiếng, “Con sẽ có em trai hoặc em gái, tại sao lại không liên quan đến chuyện của con.”
Phong Vân Đình liếc Nam Chi một cái, “Không phải mày nói sẽ sống cùng mẹ mày sao, tao có con hay không liên quan gì tới mày.”
Nam Chi: “Con sợ cha không đưa tiền cấp dưỡng cho con.”
Tiền cấp dưỡng, tiền cấp dưỡng, tiền cấp dưỡng…….
Trong đầu Nam Chi chỉ có tiền.
Không có tiền, cô không thể nuôi sống bản thân.
Bây giờ mẹ không có việc làm, ngày nào cũng cười khủng bố, Nam Chi rất lo lắng về trạng thái tinh thần của mẹ.
Mẹ không có việc làm trở nên thật kỳ quái.
Chẳng lẽ đã điên rồi?
Nam Chi có hỏi, mẹ cũng chỉ nói là mình đang vui.
Làm gì có chuyện vui nào có thể cười tới tận khuya, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3545883/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.