Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi vừa ăn cơm, vừa nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Phong Vân Đình, cái loại cảm giác này giống như rau dại khô héo được thấm đẫm nước mưa, tràn đầy sức sống.

Ngay cả Nam Chi cũng có thể nhìn ra vẻ sảng khoái trên mặt hắn.

Nam Chi nói thẳng: “Cha à, cha muốn cùng dì Lăng Kiều sinh em bé sao?”

“Phốc, khụ khụ……” Phong Vân Đình đang uống cà phê trực tiếp phun ra, nóng quá, còn xộc lên khoang mũi, Phong Vân Đình bị sặc đến mức vô cùng khó chịu, nước mắt cũng muốn chảy ra rồi.

Đứa nhỏ này cố ý nói như vậy lúc hắn đang uống nước, “Chuyện của người lớn, trẻ con bớt quan tâm đi.”

Nam Chi hừ một tiếng, “Con sẽ có em trai hoặc em gái, tại sao lại không liên quan đến chuyện của con.”

Phong Vân Đình liếc Nam Chi một cái, “Không phải mày nói sẽ sống cùng mẹ mày sao, tao có con hay không liên quan gì tới mày.”

Nam Chi: “Con sợ cha không đưa tiền cấp dưỡng cho con.”

Tiền cấp dưỡng, tiền cấp dưỡng, tiền cấp dưỡng…….

Trong đầu Nam Chi chỉ có tiền.

Không có tiền, cô không thể nuôi sống bản thân.

Bây giờ mẹ không có việc làm, ngày nào cũng cười khủng bố, Nam Chi rất lo lắng về trạng thái tinh thần của mẹ.

Mẹ không có việc làm trở nên thật kỳ quái.

Chẳng lẽ đã điên rồi?

Nam Chi có hỏi, mẹ cũng chỉ nói là mình đang vui.

Làm gì có chuyện vui nào có thể cười tới tận khuya, trong lòng Nam Chi vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng.

Bây giờ, cha lại muốn cùng một dì khác sinh em bé, tiền cũng phải dùng để nuôi em bé khác, cô phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ đi ăn xin?

Phong Vân Đình chỉ nói: “Tiền cấp dưỡng tao sẽ đưa cho mày, nhưng không phải bây giờ.”

Đứa trẻ mới bao lớn, vừa mở miệng ra đã là tiền, ngoài tiền ra thì không còn gì khác.

Nam Chi hỏi: “Vậy khi nào đưa?”

Phong Vân Đình: “Không biết, tùy theo tâm trạng của tao, tâm trạng tốt, tao sẽ đưa, nói không chừng thấy mày nghe lời, sẽ đưa ngay.”

Nam Chi uể oải ngồi xuống ghế, có đưa hay không còn phải do ông quyết định, muốn làm sao thì làm.

Người lớn các người thích lừa gạt trẻ con nhất, nói lời không giữ lấy lời.

Dù sao thì cô sẽ ở đây ăn của cha mấy bữa cơm, lại về bên mẹ ăn mấy ngày, cũng không thể chết đói được.



Nam Chi nói thẳng: “Cha, con không tin cha.”

Làm trẻ con, không tin tưởng cha mẹ mình, đối với người làm cha mẹ mà nói, chính là thất bại của bậc cha mẹ.

Phong Vân Đình nghe thấy lời này, trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái, nhưng rất nhanh đã áp chế cảm giác này xuống.

Đứa nhỏ này cũng không phải là đứa con mà hắn chờ đợi, cũng không mong đợi được hưởng hạnh phúc gia đình từ đứa trẻ này.

Phong Vân Đình nói với Nam Chi: “Đừng nói chuyện này cho mẹ mày biết.”

Nam Chi buồn bực, nhìn Phong Vân Đình bằng đôi mắt trong suốt thuần khiết, “Tại sao lại không được?”

Phong Vân Đình cười lạnh một tiếng, “Mẹ mày lại đi gây chuyện với Lăng Kiều.”

Nam Chi không nói lời nào, chỉ sâu kín nhìn Phong Vân Đình, Phong Vân Đình tức giận nói: “Sao mày không trả lời, câm rồi?”

Không phải nói rất giỏi sao.

Sinh ra đã cơ trí, yếu nhưng có tài hùng biện, còn nhỏ đã nhạy bén, lớn rồi sẽ nhanh nhẹn, trưởng thành thông minh.

Đứa trẻ này rất có linh tính, còn nhỏ đã có tài ăn nói, nói rất hay.

Đáng tiếc, lại là con của Khổng Chân, bò ra từ trong bụng của Khổng Chân.

Mà hắn và Khổng Chân sẽ không có tương lai, thân phận của đứa nhỏ này đã được chú định là không tốt, không thể ra ngoài ánh sáng, hơn nữa còn bị cười nhạo.

Phong Vân Đình càng thêm hối hận vì giữ lại đứa nhỏ này, thời điểm còn nằm trong bào thai, thái độ của hắn nên cứng rắn một chút, có lẽ bộ dạng lúc ấy của Khổng Chân quá đáng thương, có lẽ lúc ấy hắn còn quá thương tiếc Khổng Chân.

Dù sao thì đứa trẻ này cứ như vậy mà được giữ lại.

Nam Chi sâu kín nói: “Cha muốn con giúp, còn nói xấu mẹ con, con mới không giúp cha đâu, con phải nói với mẹ.”

Hơn nữa còn không đưa tiền cấp dưỡng.

Phong Vân Đình không kiên nhẫn, “Tùy mày.”

Nam Chi ồ một tiếng, vừa quay đầu đã nói cho Khổng Chân biết, Khổng Chân ở đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Mẹ biết rồi.”

Cuối cùng Phong Vân Đình và Lăng Kiều cũng đến với nhau, Khổng Chân đã sớm đoán được từ trước, nhưng khi ngày này thật sự đến, trong lòng Khổng Chân vẫn có chút buồn.

Chung quy là cô đã nghĩ quá nhiều, cảm thấy có thể cùng Phong Vân Đình đi tới cuối cùng.

Trong lòng Khổng Chân không có đau lòng, không có không phục, nhớ lại chuyện trước kia, chỉ cảm thấy như là chuyện từ kiếp trước.

Cô và Phong Vân Đình cũng không thể quay về bên nhau.

Phong Vân Đình và Lăng Kiều đến với nhau, Khổng Chân đã sớm đoán trước, rốt cuộc thì Lăng Kiều luôn nhằm vào cô chính là vì Phong Vân Đình.

Có thể ở bên Phong Vân Đình, cũng coi như đã mãn nguyện.

Chúng sinh còn khổ, có thể nắm được cái gì thì cứ nắm đi.

Phong Vân Đình đã không còn là thứ Khổng Chân muốn nắm lấy, cô có muốn bắt cũng không bắt được.



Nhưng mà trước kia Lăng Kiều rất kiêu ngạo nha, bây giờ thì sao, còn không phải vẫn ở bên Phong Vân Đình sao.

Lúc trước còn chướng mắt Phong Vân Đình.

Nam Chi an ủi nói: “Mẹ đừng buồn, trên thế giới này có rất nhiều rất nhiều đàn ông, ừm, còn mấy tỷ người đấy.”

Dù sao thì Nam Chi cũng không thể đếm được nhiều người như vậy, mới đếm một chút đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Khổng Chân cười ha hả, “Bảo bối nói đúng, đúng vậy, còn mấy tỷ đàn ông, ngay cả làm bài thi cũng chưa chắc đã làm đúng, sao có thể chắc chắn người đàn ông mình lựa chọn là đúng đắn được.”

Giọng Khổng Chân lộ ra vẻ thoải mái nhẹ nhõm, “Sau này bảo bối của mẹ phải chọn thật nhiều đàn ông, nhất định không thể vì một người đàn ông mà liều mạng tranh giành, đàn ông chính là kẹo cao su, lâu ngày sẽ mất đi mùi vị, phải nhổ ra.”

“Mẹ không đau lòng, mẹ chỉ nhổ ra cái bã kẹo cao su đã không còn mùi vị mà thôi.”

Nam Chỉ suy nghĩ một lúc, cảm thấy mẹ nói rất có lý, “Ừm, mẹ, mẹ nói đúng, cha chính là kẹo cao su không còn vị ngọt.”

Là loại không còn vị ngọt, càng nhai càng cảm thấy ghê tởm.

Nam Chi thấy mẹ thật sự không đau lòng, cũng yên tâm rồi, rốt cuộc thì bọn họ cũng là hoàng tử và công chúa, bây giờ, hoàng tử vẫn là hoàng tử, nhưng công chúa đã thay đổi rồi.

Mặc kệ hắn có phải là hoàng tử hay không, không đưa tiền cấp dưỡng chính là hoàng tử rác rưởi.

Làm gì có hoàng tử nào lại nhỏ mọn như vậy, ngay cả con mình cũng không nuôi.

Nam Chi hiểu ra một đạo lý, người đàn ông mà ngay đến cả con mình cũng không nuôi, nhất định không phải người chồng, người cha tốt.

Giống như Cao Chiêm, giống như Phong Vân Đình, ngay cả con mình cũng không nuôi, người nào cũng tỏ vẻ ghê gớm, nhưng nói đến, ngay cả con cũng không nuôi.

Vẫn không lấy được tiền, Nam Chi rất tức giận nha!

Nam Chi lập tức nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca……”

Hệ thống: “Đừng kêu nữa, đừng kêu nữa, có rắm mau thả.”

Ngươi nói xem tại sao ngươi lại trở thành một đứa trẻ lo lắng chuyện sinh tồn làm gì.

Đứa trẻ sợ không có tiền, sẽ không thể nuôi sống chính mình.

Mỗi lần đòi tiền, nếu không lấy được, Phong Vân Đình sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng đứa trẻ lại không nói với Phong Vân Đình, nếu không đưa tiền sẽ đăng video.

Hệ thống sợ trong tay mình không có nhiều video cho cô chơi như vậy đâu.

Nam Chi vừa hung dữ vừa đáng yêu nói: “Không trả tiền thì sẽ có tin nóng.”

Đáng giận!

Cô chỉ muốn lấy tiền mà thôi, muốn tiền cấp dưỡng mà thôi.

Người lớn các người đúng là không tự giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.