Edit: Kim
Không kích động được Sở Tích, Khổng Chân cũng không thất vọng, cô và Sở Tích là bạn bè, nhưng quan hệ cũng không quá gần gũi, đều là quan hệ hợp tác.
So với Sở Tích, Khổng Chân để ý tới Địch Lạc đâm sau lưng hơn.
Địch Lạc là do cô đề bạt lên, cho Địch Lạc cơ hội, kết quả trong lòng Địch Lạc lại cảm thấy ủy khuất như vậy.
Còn cảm thấy bản thân mình bị sử dụng quy tắc ngầm, lại cảm thấy bị cô bao nuôi, đạo đức có tì vết, cho nên trong lòng rất coi thường cô.
Nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của Địch Lạc, Khổng Chân lại cười thành tiếng, cũng không biết Địch Lạc có thể nổi tiếng trong giới giải trí này bao lâu.
Ở hắn có cảm giác trẻ trung nhiệt huyết, nhưng con người rồi cũng phải lớn lên, tương lai thì sao, tương lai thì sao?
Nửa đêm Nam Chi nghe thấy tiếng cười, có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của Khổng Chân.
Một hồi giống như đang ngân nga một giai điệu, một hồi lại cười khằng khặc, thời điểm nấu cơm, giống như một mụ phù thủy đang hạ độc vào nồi vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Khổng Chân, chắc là đang rất vui vẻ đi.
Thời điểm ăn cơm, Khổng Chân nói với Nam Chi: “Khoảng thời gian này con đừng về chỗ cha con, cũng đừng đòi tiền cha con nữa.”
Quay về chỉ bị khinh bỉ.
Bên giờ trong lòng Phong Vân Đình đang rất ngứa ngáy, hai mẹ con cô xuất hiện, chính là trở thành chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3545875/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.