Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Khổng Chân nỗ lực không hả hê khi người gặp họa ở trên mạng, nhưng vẫn không thể kiềm chế được trái tim xao động của mình.

Trong đầu cô nảy ra một ý tưởng, cô lấy điện thoại di động ra ban công gọi điện cho quả pháo nhỏ Địch Lạc.

Chị gái tốt của cậu xảy ra chuyện, cậu thậm chí còn không nói thay cô ta lấy một câu, cũng không lên tiếng ủng hộ cô ta.

Cậu luôn miệng nói cậu là bạn tốt, có người bạn nào như cậu không, bạn mình gặp nạn, cậu lại làm như không thấy.

Cậu thì tính là loại bạn gì!

Địch Lạc bị lời nói của Khổng Chân kích thích đến mức da mặt đau đớn, trong lòng bực bội, biết Khổng Chân đang cố tình mỉa mai mình.

Nhưng trong lòng vẫn không phục, cảm thấy bản thân mình bị Khổng Chân xem thường, cũng là xem thường tình bạn giữa hắn và chị Lăng Kiều.

Tình bạn của bọn họ không phải là mối quan hệ lợi dụng nhau.

Địch Lạc lên mạng xã hội, sau đó blah blah nói một đoạn dài, tỏ vẻ mình rất tin tưởng vào sản phẩm của gia đình Lăng Kiều, cũng nói Lăng Kiều là một người rất lương thiện, sẽ không làm chuyện như vậy.

Nói một cách dễ hiểu, chính là tôi tin tưởng Lăng Kiều, Lăng Kiều là bạn thân của tôi, tôi vì bạn mà lên tiếng.

Fans của Địch Lạc:???

Ông trời ơi!

Bây giờ thực phẩm Lăng gia đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, mọi người đều soi mói, một chút vấn đề nhỏ cũng bị phóng đại.

Không phải ngay đến cả Lăng gia cũng không dám khẳng định sản phẩm nhà mình hoàn toàn không có một chút vấn đề sao?

Không thể nào.

Làm sao ngay lúc này Địch Lạc lại dám đứng lên nói chuyện.

Thực sự điên rồ.

Các fans sôi nổi yêu cầu Địch Lạc xóa bài viết, liên quan gì tới cậu, chỉ bị liên lụy mà thôi.

Fans Địch Lạc thật sự muốn giữ gìn cho Địch Lạc, trước kia khi Khổng Chân xảy ra chuyện, fans Địch Lạc cũng là những người đầu tiên yêu cầu Địch Lạc cắt đứt với Khổng Chân.

Bây giờ nhìn thấy Địch Lạc làm ra hành động não tàn như vậy, ai nấy đều to đầu.

Chuyện này liên quan gì tới cậu, rốt cuộc có liên quan gì tới cậu.

Các fans Lăng Kiều lại vui mừng ủng hộ, cảm ơn Địch Lạc bênh vực lẽ phải, ở thời điểm lạnh giá này, thật sự rất đáng quý.

Bây giờ, vì công việc làm ăn trong nhà Lăng Kiều xảy ra chuyện, mọi người đều mỉa mai cô.

Fans Lăng Kiều rất đau lòng, đi khắp nơi nói thực phẩm Lăng gia căn bản không có vấn đề, đều là cố ý bôi xấu, cố tình làm ra chuyện này để thu hút lưu lượng.

Tóm lại, Lăng Kiều vô tội.

Lăng Kiều cũng nhận được tin, ngay lập tức cảm ơn Địch Lạc.

Địch Lạc còn chưa kịp vui mừng đắc ý, đã bị người đại diện mắng một trận, yêu cầu Địch Lạc xóa bỏ bài viết ngay lập tức.

Cậu ta bị quỷ nhập sao, lại có thể làm ra chuyện như vậy?



Cậu xem bây giờ có ai dám dây vào Lăng Kiều, không có nha, giống như trước kia không có ai dám vì Khổng Chân mà lên tiếng bênh vực vậy.

Đầu óc nghệ sĩ của mình còn cố tình không được tỉnh táo.

Huyết áp của người đại diện lập tức tăng cao, đầu kêu ong ong ong.

Thật sự làm người ta tuyệt vọng.

Địch Lạc bị người đại diện mắng cũng không muốn xóa bỏ bài viết, chân trước hắn vừa mới đăng bài, chị Lăng Kiều còn cảm ơn hắn, sau lưng đã xóa bỏ bài lên tiếng, người khác sẽ cảm thấy như thế nào, sẽ nghĩ như thế nào.

Cảm thấy hắn là một người không có chính kiến, vừa bị bức bách đã thỏa hiệp.

Đứa trẻ còn nhỏ chưa từng nếm trải đòn hiểm của xã hội, sau khi tuyển sinh, được Khổng Chân nhìn trúng, vào công ty cũng nhận được đãi ngộ tốt nhất, tất nhiên trong đó không thể thiếu được sự tham gia của Khổng Chân.

Sau đó nổi lên, dường như không có thời điểm trải qua khó khăn.

Hắn cảm thấy bản thân có thể thành công, đều là nhờ vào năng lực của bản thân, thậm chí còn cảm thấy Khổng Chân lợi dụng năng lực của hắn

Dưới sự thổi phồng của fans, hắn thật sự cảm thấy mình là thiên tài có một không hai, là người có tài, đương nhiên có tự tin.

Xóa bài?

Tôi mới không xóa đâu!

Cô cho rằng tôi là một cái dây leo trong giới giải trí này sao?

Không phải.

Quan trọng nhất chính là không thể bị Khổng Chân xem thường, Khổng Chân cho rằng hắn đứng về phía Lăng Kiều, là vì lợi ích, nhưng hắn dùng hành động thực tế chứng minh cho Khổng Chân thấy, hắn không phải.

Người đại diện:……

Gặp được cậu đúng là phúc khí của tôi.

Tôi thật sự bị cậu thuyết phục rồi.

Người đại diện nhìn mái đầu đỏ ương bướng khó thuần của Địch Lạc, huyệt thái dương giật giật, cưỡng chế đăng nhập vào tài khoản xóa bỏ bài viết.

Địch Lạc tức giận đến mức nhảy dựng lên, cảm thấy hành vi của người đại diện là bất nhân bất nghĩa, Khổng Chân nhìn thấy, nói không chừng còn đang cười nhạo hắn.

Lăng Kiều cũng sẽ đau lòng.

Người đại diện xanh mặt, “Bọn họ có hỏi, thì cứ nói là do tôi xóa, còn có thể vớt vát chút thể diện của cậu.”

Người đại diện đưa điện thoại cho Địch Lạc, “Cậu gọi điện thoại cho Lăng Kiều đi, giọng điệu uất ức tức giận một chút, lên ánh với cô ta về hành vi xóa bài trên Weibo của tôi.”

Dù sao Địch Lạc cũng là loại mặt hàng đẹp nhưng mất não, nói như vậy, Lăng Kiều cũng sẽ không dám nói gì.

Hơn nữa, Lăng Kiều cũng sẽ tin tưởng.

Người đại diện cũng không muốn đắc tội với Lăng gia, đắc tội cái tư bản là Lăng gia.

Địch Lạc:????

Vốn dĩ Địch Lạc cũng muốn giải thích với Lăng Kiều, bây giờ người đại diện đã nói ra hết những gì hắn định nói.



Phàn nàn đương nhiên phải phàn nàn, Địch Lạc lập tức gọi điện thoại cho Lăng Kiều, Lăng Kiều nhận được điện thoại rất không kiên nhẫn, trả lời có lệ với Địch Lạc.

Cô cúp điện thoại, trong lòng cười lạnh, những người này coi cô là con ngốc sao, trước kia có thể ruồng bỏ Khổng Chân, bây giờ cũng có thể ruồng bỏ cô.

Đã sớm đoán trước, cũng không có gì phải thất vọng cả.

Ngay cả Phong Vân Đình cũng như vậy, càng đừng nói tới những người khác.

Bài phát ngôn nhanh chóng bị xóa bỏ, người qua đường nhìn thấy không nhịn được mà bật cười.

Không lên tiếng thì không lên tiếng đi, đã đăng rồi còn xóa bỏ làm gì!

Muốn làm anh hùng, nhưng chưa tới nửa giờ đã xóa, quá buồn cười.

Dù sao thì Khổng Chân ở trong phòng cũng không nhịn được mà phát ra những tiếng cười đáng sợ vang vọng khắp khu dân cư.

Vừa cười vừa vỗ đùi hô tuyệt vời!

Đúng như dự đoán, Địch Lạc quả nhiên sẽ làm ra chuyện không có đầu óc.

Hắn không có đầu óc, nhưng công ty có, người đại diện có, đoán chừng là người đại diện đã xóa bài lên tiếng.

Xóa đi tuy rằng sẽ bị người ta nhạo báng, nhưng vẫn còn tốt hơn treo ở đó cho người ta phỉ nhổ.

Cũng may, Địch Lạc là cậu bé thiên tài âm nhạc, vẫn còn là thiếu niên, còn ngông cuồng, nói ra một số lời nói không phù hợp.

Fans rất bao dung Địch Lạc, ngay cả người qua đường cũng cảm thấy, vẫn còn là thiếu niên, chưa hiểu được quy tắc xã giao của người trưởng thành.

Không hiểu quy tắc xã giao là một chuyện, nhưng ngay cả đúng sai cơ bản cũng không biết sao?

Vấn đề an toàn thực phẩm của xí nghiệp người ta đang gặp vấn đề, cậu không sao chứ, không có việc gì lại tự đi ăn Lưu Mai Mai*.

(*Lưu Lưu Mai: một thương hiệu ô mai có gương mặt đại diện là Dương Mịch, Tiêu Chiến. Ý câu này là tự ăn chua, tự chuốc lấy khổ.)

Khổng Chân nhìn Địch Lạc làm trò hề xong, lại gọi điện thoại cho Sở ảnh đế.

Sở Tích không còn là một chàng trai trẻ tuổi như Địch Lạc, hắn rất cẩn thận, đặc biệt là đối với sự nghiệp của mình, vô cùng coi trọng.

Tiền đồ sẽ ngăn hắn không nóng đầu đi làm chuyện giống Địch Lạc, lên tiếng ủng hộ Lăng Kiều.

Không được bỏ sót người nào, Khổng Chân gọi điện thoại cho Sở Tích, vừa gọi vừa không nhịn được bật cười.

Sở Tích:……

Biết là cô vui mừng, biết cô vui sướng khi người gặp họa, nhưng cũng không cần phải rõ ràng như vậy.

Nghe Khổng Chân nói mấy lời mỉa mai, Sở Tích rất bình tĩnh, không tự phụ như Địch Lạc.

Sở Tích nói: “Cô xem tôi là một đứa trẻ giống Địch Lạc sao?”

“Tôi là người thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết.”

Khổng Chân thở dài, “Mặc dù đã biết, nhưng tôi vẫn rất thất vọng nha.”

Quả nhiên là vĩnh viễn ở bên đội chiến thắng, ai thắng sẽ kết giao với người đó.

Người như vậy vĩnh viễn không đáng tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.